KHÔNG CÒN TÂM TRẠNG ĐỂ YÊU - Trang 130

được hoả táng hơn là mai táng, và anh muốn tro của mình được ném đi hơn
là được giữ trong nhà để tro hoả táng hay trên lò sưởi của ai đó. Trong quá
trình sống của đời mình, anh đã từng bị bắn nhiều lần. Anh đuổi theo các
câu truyện và bị người ta truy đuổi, và anh đã không có bất cứ ảo tưởng nào
về cái chết của chính mình.

Với suy nghĩ hạnh phúc đó, anh gọi cho mình một ly scotch có đá ở quầy

bar, sau đó đi về phía cha anh đang đứng. Khi anh sắp xếp đồ cho chuyến
đi ngẫu hứng đến Boise, anh đã ném quần jeans, một vài cái quần hộp, và
áo phông dùng trong một tuần vào vali. Anh không nghĩ đến việc bỏ thêm
một vài bộ áo quần để mặc khi tham gia một buổi tiệc. Đầu giờ chiều, cha
đã mang đến cho anh một chiếc áo sơ mi sọc xanh trắng và một chiếc cà vạt
tron màu đỏ. Anh đã để chiếc cà vạt lại ở bàn gương trang điểm, nhưng anh
cảm thấy dễ chịu về cái áo cho mượn, mà phần đuôi được anh nhét vào bên
trong chiếc quần jeans Levi’s mới nhất của anh. Thỉnh thoảng anh lại bắt
gặp mùi xà phòng giặt của cha và nhận ra anh có một chút bối rối sau tất cả
chừng ấy năm, nhưng dễ chịu.

Khi Sebastian tiến đến, cha nhích người ra cho anh một chỗ. " Con vui

chứ?" Leo hỏi.

Vui vẻ sao? Không. Vui vẻ có nghĩa hoàn toàn khác trong từ vựng cá

nhân của Sebastian, và anh đã không nghĩ về kiểu vui vẻ đó trong nhiều
tháng. "Con vui ạ. Thức ăn thật tuyệt." Anh đưa ly rượu lên miệng.

"Nhưng nếu bỏ qua món phomai viên với những miêng vụn trên đó," anh

cắt lời khuyên từ phía sau ly rượu của mình.

Leo mỉm cười và thì thào hỏi, "Những miếng vụn đó là gì vậy?"

"Quả hạch." Anh uống một ngụm và ánh mắt anh chuyển qua Clare,

đứng cách cha anh một vài bước chân, đang nói chuyện với một người đàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.