KHÔNG CÒN TÂM TRẠNG ĐỂ YÊU - Trang 131

ông trong chiếc áo caro màu xanh biển và xanh lục. Anh ta trông vào
khoảng hai mươi chín tuổi. "Và một vài loại trái cây."

"À, món phomai viên thần thoại của Joyce. Bà ấy làm chúng vào mỗi dịp

Giáng sinh. Một món ăn kinh khủng." Nụ cười làm khóe môi ông rung lên.
"Đừng nói cho bà ấy nhé. Bà ấy nghĩ mọi người đều thích món đó."

Sebastian tắc lưỡi và đặt ly rượu của mình xuống.

"À, xin lỗi, cha phải đi lấy một vài miếng Camembert trước khi nó hết

sạch," cha nói, và đi thẳng đến bàn để thức ăn.

Sebastian nhìn cha mình rời đi. Dáng đi của ông hơi chậm hơn so với

trước đây. Cũng đã gần đến giờ đi ngủ của ông.

"Ta cá là Leo xúc động lắm khi cuối cùng cũng có cậu ở đây," Lorna

Devers, một người hàng xóm có nhà đối diện với nhà Joyce nói.

Sebastian quay sang nình người phụ nữ đứng bên cạnh anh. "Cháu không

biết ông ấy có xúc động hay không."

"Dĩ nhiên là có rồi." Bà Devers đang ở độ tuổi năm mươi, mặc dầu khó

có thể nhận ra bà ở độ tuổi nào cuối năm mươi. Khuôn mặt bà được đông
cứng lại nhờ Botox. Không phải Sebastian thực sự có ý kiến này nọ về
phẫu thuật tạo hình. Anh chỉ nghĩ những người bình thường không nên quá
rõ ràng nhìn vào chính xác nơi mà một người đã để cho chính mình bị kéo,
nhét thêm vào, hút hay tiêm. Thí dụ thích hợp cho vấn đề đang bàn cãi, bộ
ngực vĩ đại kiểu Pamela-Anderson của Lorna. Không phải anh là người
chống lại cái gì lớn, hay thậm chí giả. Nhưng không thể chấp nhận được độ
lớn và độ giả tạo trên cơ thể một người phụ nữ vào độ tuổi đó.

"Ta biết cha cậu trong hai mươi… à không trong một vài năm," bà ấy

nói, sau đó bắt đầu nói về mình và hai con chó xù Missy và Poppet của bà.
Anh không ghét chó xù, mặc dầu anh không thể tưởng tượng được việc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.