"Ông ấy vẫn nghĩ mình là một người thu hút các quý bà," cô nói qua một
tiếng cười nhẹ.
Anh quay lại và bước một vài bước về phía chiếc ghế dài bằng sắt chế
tác tinh xảo đặt bên dưới cây sơn thù du đã được cắt tỉa cành. Nếu nó
không sơn trắng, nó sẽ không dễ dàng bị phát hiện trong bóng tối. "Tôi
thậm chí không biết cha mình có bạn gái hay một người phụ nữ nào đặc
biệt trong đời ông." Anh ngồi xuống và tựa lưng vào lưng ghế kim loại
mạnh.
"Ông ấy có một vài người. Không nhiều." Giọng hát sâu lắng của Dusty
được cuốn đi trong làn gió nhẹ của bầu trời đêm ấm áp.
"Tôi luôn tự hỏi liệu có chuyện gì xảy ra giữa bố tôi và mẹ cô không
nhỉ?"
Một lần nữa cô lại nhẹ nhàng mỉm cười. "Chẳng có gì lãng mạn."
"Vì ông ấy là người làm vườn ư?"
"Vì bà ấy lãnh cảm."
Anh có thể tin điều đó. Thêm một điều khác nhau giữa mẹ và con gái.
"Sao anh không quay trở lại buổi tiệc?" cô hỏi.
"Chưa. Nếu tôi phải nghe Lorna Devers nói thêm một giây nào nữa, tôi e
mình sẽ lấy một trong những cây đuốc đó và tự thiêu mất." Bà Devers là
một lý do khiến anh không định quay trở lại buổi tiệc đó trong một lúc. Lý
do khác đang mặc một chiếc áo đầm xanh trắng và đang đi theo sau anh.
"Ôi." Clare cười và di chuyển đến trước mặt anh.
"Tin tôi đi, nó sẽ ít đau hơn so với việc lằng nghe những câu chuyện ngu
ngốc của bà ấy về Missy và Poppet."