KHÔNG CÒN TÂM TRẠNG ĐỂ YÊU - Trang 145

"Lần này cũng là lý do không thể tiết lộ vớ vẩn của anh nữa sao? Anh

hôn tôi là để giúp tôi thôi sao?"

"Nó không vớ vẩn."

"Ôi, anh mới đáng khâm phục làm sao." Cô cười. "Tôi cho rằng anh

cương cứng vì… tại sao?"

"Clare," anh nói qua tiếng thở dài, "cô là một phụ nữ quyến rũ và tôi là

một thằng đàn ông. Dĩ nhiên cô có thể làm cho tôi nổi dậy ham muốn. Tôi
không phải đứng đây và cố để tưởng tượng ra cô trông như thế nào khi
khỏa thân, tôi biết cô đẹp đến từng centimet. Vì thế dĩ nhiên tôi phải cảm
nhận một điều gì đó. Nếu tôi không cảm thấy một chút ham muốn nào đó,
tôi sẽ lo lắng chết lên được cho chính bản thân tôi."

Cô không muốn chỉ rõ rằng ham muốn của anh dài khoảng tám inches và

rất cứng. Cô ước gì mình có thể gợi lên một vài căm phẫn hay giận dữ
chính đáng, nhưng cô không thể. Nếu làm điều đó, cô sẽ phải thấy hối tiếc.
Ngay bây giờ, cô không hối tiếc. Với nụ hôn anh đã mang lại cho cô một
điều gì đó mà ngay cả cô cũng không biết là mình đã bỏ rơi nó. Sự hấp dẫn
khiến một người đàn ông mong muốn cô chỉ qua một nụ hôn.

"Cô nên cám ơn tôi," anh nói.

Đúng rồi. Chắc chắn cô phải cám ơn anh, nhưng không phải vì lý do mà

anh đã nghĩ. "Và anh cứ tự nhiên và hôn mông tôi nhé." Chúa ơi, cô nói
nghe như khi cô lên mười vậy, nhưng cô không cảm thấy vậy. Phải cảm ơn
người đàn ông trước mặt cô về điều đó.

Anh cười tủm tỉm, âm thanh phát ra trầm và thấp trong ngực anh.

"Trong trường hợp anh bối rối, Sebastian, đó không phải là một lời mời."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.