"Nó nghe có vẻ chắc chắn là một lời mời," anh nói. Anh bước lùi một vài
bước và thêm vào, "Lần tới khi tôi đến đây, tôi sẽ bắt cô thực hiện điều đó."
"Tôi không biết. Liệu tôi có phải nói lời cám ơn không?"
"Không. Cô không buộc phải làm, nhưng cô sẽ làm." Sau đó, anh quay
lưng lại và bỏ đi mà không nói một lời, không phải về hướng buổi tiệc và đi
về phía nhà gỗ.
Cô biết Sebastian trong suốt cuộc đời cô. Có một vài điều không thay
đổi. Như thái độ của anh khi nói chuyện với cô và làm cô nghĩ rằng ngày là
đêm, cho cô ăn những thứ vớ vẩn, và đôi khi làm cô cảm thấy mình thật
tuyệt vời. Như lúc anh nói với cô rằng mắt cô có màu cây irit đang mọc
trong vườn mẹ cô. Cô không tể nhớ tuổi mình lúc đó, nhưng cô nhớ rõ là
mình đã sống bằng lời khen ngợi đó trong nhiều ngày.
Clare cảm nhận được bề mặt xù xì của cây chạm vào phía sau khi cô
nhìn Sebastian bước lên mái hiên của nhà gỗ. Ánh đèn phía trên đầu khiến
mái tóc vàng và màu trắng của chiếc áo sơmi của anh sáng như bóng đèn
neon. Anh mở cánh cửa đỏ và biến mất trong ngôi nhà.
Cô một lần nữa đưa tay chạm vào đôi môi đã trở nên nhạy cảm hơn nhờ
vào nụ hôn của anh. Cô đã biết anh trong phần lớn cuộc đời cô, nhưng có
một điều chắc chắn là, Sebastian đã không còn là cậu bé trai nữa. Anh ta rõ
ràng là một người đàn ông. Một người đàn ông khiến những phụ nữ như
Lorna Devers nhìn anh ta như thể anh ta là một miếng bánh ngon tuyệt.
Như việc cô muốn cắn răng mình vào miếng bánh đó chỉ một lần.
Clare biết được cảm giác đó.