trong tối đó dường như rất khá. Họ có vẻ không có gì không ổn cả, nhưng
sau hai phút trong lần "hẹn hò" đầu tiên, cô mở miệng và nói rằng, "Tôi có
bốn đứa con." Khi điều đó hoàn toàn không hạ gục anh ta, cô nói thêm,
"Tất cả đều dưới sáu tuổi." Vào cuối buổi tối đó, bằng cách nào đó, cô trở
thành một người mẹ đơn thân tìm kiếm những con mèo đi lạc. Khi điều đó
cũng không hoàn toàn hạ gục những người hẹn hò dũng cảm khác, cô nói
bóng gió đến "những vấn đề rắc rối của phụ nữ", và anh ta đã hoàn toàn bị
hạ gục và vội vàng tìm cách nhanh chóng tránh xa cô.
Tiếng chuông cửa vang lên khi Clare vừa tô xong môi, và cô đi về phía
trước. Adele và Maddie đang đứng trong mái hiên nhà cô với quà trong tay.
"Tớ đã bảo các cậu đừng mang cho tớ bất cứ thứ gì cơ mà," cô nói,
nhưng biết rằng họ sẽ không hoàn toàn làm theo.
"Cái gì vậy?" Maddie hỏi khi chỉ tay về hộp bưu phẩm phát chuyển
nhanh dưới chân cô.
Clare không muốn có bất cứ thư đặt hàng hay bất cứ điều gì từ nhà xuất
bản của cô trong ngày này. Khi cô cúi xuống lấy nó lên, cô nhận ra địa chỉ
gởi trả lại là ở Seattle. Nó có dấu tem của bang Frorida. "Tớ nghĩ chắc nó là
qùa sinh nhật." Sebastian đã nhớ ngày sinh nhật của cô, và cô cố kìm nén
niền vui thích trước khi nó chạm đến trái tim cô. Khi cô nghe tiếng bước
chân, cô hơi hy vọng đó là Sebastian. Nhưng đó là Lucy và cô đang mang
một bó hoa hồng màu hồng phấn và một hộp màu vàng nhỏ.
"Tớ nghĩ mình đến trước các cậu," cô ấy nói khi Clare mời các bạn vào
nhà.
Clare cầm bó hoa Lucy tặng và đi tìm lọ cắm hoa trong khi các bạn cô
đang móc áo khoác lên giá. Vào bếp, cô cắt đi phần cuối của cành hoa, và
ánh mắt cô lại tập trung vào chiếc hộp trắng được đặt trên quầy bếp. Cô
ngạc nhiên khi Sebastian đã nhớ được ngày sinh nhật của cô. Đặc biệt khi