KHÔNG CÒN TÂM TRẠNG ĐỂ YÊU - Trang 267

anh lại đang đi công tác, và niềm vui sướng mà cô cố kìm nén lan tỏa khắp
da thịt. Cô tự nói đó không phải là một món quà được mua với sự suy nghĩ
sâu sắc. Có thể trong hộp chỉ chứa một món quà bình thường thôi.

"Chúa ơi, tớ đã chịu đủ với cái lạnh này rồi," Maddie than phiền khi ba

người phụ nữ bước vào bếp.

"Một trong các cậu rót rượu được không?" Clare hỏi khi cô cắm hoa vào

chiếc lọ bằng men sứ của Portmeirion. Lucy rót rượu, và khi cô hoàn tất, cả
bốn người cùng đi vào phòng khách. Clare đặt lọ hoa vào một chiếc bàn
nhỏ gần sofa, và khi cô quay lại, Adele đang đặt các món quà trên bàn café.
Trong đó có cả gói quà màu trắng nữa.

Khi bốn người phụ nữ nói về việc đang trở nên ngày càng già hơn, Clare

mở quà những người bạn đã tặng. Lucy tặng cô một hộp đựng danh thiếp
có chữ lồng lên nhau, và quà của Adele là một chiếc vòng đeo tay với
những viên pha lê màu tía. Maddie, vẫn luôn là Maddie, tặng cho Clare một
thiết bị bảo vệ an toàn cá nhân - một cây bút gây tê màu đỏ - thay thế cho
cây đã bị hỏng mà cô ấy tặng cô vào năm ngoái. "Cám ơn các cậu. Tớ rất
thích chúng," cô nói khi cô ngồi lùi lại trong sofa với ly rượu trên tay.

"Cậu không mở cái hộp đó à?" Adele hỏi.

"Là quà của mẹ cậu ư?" Lucy muốn biết. Một vài năm trước đây khi cô

trốn tránh Joyce, mẹ cô đã gởi đến cho cô bộ chăn drap giường thật đẹp
trong ngày sinh nhật cô. Bà không muốn cầm điện thoại lên và gọi chúc
mừng Clare.

"Không. Mẹ tớ và tớ năm này bắt đầu nói chuyện lại với nhau."

"Thế nó là của ai?"

"Một người bạn của tớ." Ba người bạn nhìn cô, lông mày họ nhướng cao

khi chờ đợi các thông tin tiếp theo. "Sebastian Vaughan."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.