Anh ấy sống ở Seattle và gặp tớ khi anh ấy đến đây thăm cha mình. Chúng
tớ vui vẻ bên nhau và không mong đợi gì cả."
"Cẩn thận đấy." Lucy cảnh báo. "Tớ không muốn thấy cậu bị tổn thương
lần nữa."
"Tớ sẽ không," cô nói khi cô mở lớp giấy hồng ra. "Tớ không yêu
Sebastian và anh ấy không yêu tớ." Cô nhìn xuống khi cô mở cái hộp ra, và
nép mình bên trong lớp giấy có chấm tròn màu trắng và hồng là một chiếc
thắt lưng da màu đen. Trên khóa lưng bằng bạc nặng là dòng chữ được
khắc sâu, BOY TOY.
Clare nhìn xuống món quà khi cô cảm nhận được cái nhói đau trong
ngực cô và sự sợ hãi nhỏ bé đang tràn ngập trong lòng cô. Cùng lúc, cô
cảm giác như mình đang được đẩy lên phía trên đỉnh của tàu lượn siêu tốc.
Cao, cao, cao mãi, và cô biết không còn chỗ nào để đi ngoại trừ việc lao
thẳng xuống dưới. Boy Toy.
"Cái gì thế?"
Cô giơ nó lên cao và các bạn cô cười tủm tỉm. "Anh ta đang đánh dấu
lãnh thổ của mình sao?" Adele hỏi.
Clare gật đầu, nhưng cô biết nó không hoàn toàn như thế. Nó tệ hơn thế.
Anh đã nhìn vào trái tim của một cô gái trẻ, vụng về và mang đến cho cô
điều mà cô ao ước nhất. Anh đã chú ý. Anh đã lắng nghe lời cô nói và đã
nhọc công tìm được nó cho cô. Anh đã gói nó trong giấy gói màu hồng và
anh chắc nó sẽ đến đúng vào ngày sinh nhật của cô. Mặt cô đột nhiên nóng
bừng, và trái tim đau nhức của cô đập một cách điên cuồng, đánh mạnh vào
bức tường cô đã dựng lên để ngăn Sebastian lại. Bức tường mà cô trốn
đằng sau để khỏi điên cuồng và hoàn toàn rơi vào tình yêu với người đàn
ông hoàn toàn sai lầm đối với cô. Quanh cô, các bạn cô đang nói cười và
dường như không chú ý đến sự đấu tranh để giữ cho mình mãi luôn ở trên