KHÔNG DẤU VẾT - Trang 113

tôi suy nghĩ kỹ hơn về cây gậy nhớp nháp thì mọi thứ bắt đầu dễ hiểu hơn.
Ở nhà bà Mahoney hôm nọ, chị Zucker có nói là nhóc Owen ghét bí. Rồi
khi tôi và Ned ngồi ở tiệm Susie Lin, chị Susie cũng nói là Owen và các bạn
nó đã xông vào bình phẩm về món bánh bí rán trên thực đơn của chị. Và dĩ
nhiên, mọi người đều biết chị Zucker đã đi từ nhà này qua nhà khác trong
vùng suốt cả tuần nay để vận động tiền cho Ngày Hội Đe Búa. Trong lúc
chị ngồi nói chuyện với chủ nhà bên trong, thì bên ngoài ông nhóc Owen đã
phá hủy hết tất cả món rau củ nó ít yêu thích nhất bằng cây gậy bóng chày
của mình. Thậm chí chú Safer còn nói đã thấy hai mẹ con họ vào cái đêm
vườn nhà ông Geffington bị tấn công.

Đầu tiên tôi lưu ý với chị Zucker về sự nghi ngờ ấy, chị đã theo dõi thằng
nhóc con mình cho tới khi bắt gặp nó và khẳng định giả thuyết của tôi là
đúng. Rồi chị xin lỗi ông Geffington và những hàng xóm khác bị ảnh
hưởng. Ông Geffington xin lỗi chú Safer. Nhóc Owen bị phạt không được
xem tivi và không được ăn bánh ngọt trong vòng một tháng. May mắn là
vườn bí của chị Simone mọc sum suê đến mức có thể sẽ cung cấp được cho
mọi nhà quanh đó.

“Vậy là cuối cùng cũng tốt đẹp hết,” tôi khẽ nói, liếc về phía Owen. Nhóc ta
đang lẽo đẽo sau lưng mẹ mình khi chị đi đến cái bàn đựng thức uống. Tôi
để ý thấy nãy giờ nó lúc nào cũng lẽo đẽo theo chị Zucker, hẳn là cu cậu đã
được căn dặn kỹ lưỡng là không được phép ra khỏi tầm mắt của mẹ.

Bess cười khúc khích. “Thật buồn cười khi biết chuyện xảy ra lại như vậy.”

“Hừm. Phải, chú nghĩ vậy,” nhưng trông cảnh sát trưởng McGinnis chẳng
có vẻ gì là buồn cười cả. “À, chú hy vọng thằng nhóc đó đã được một bài
học.”

“Cháu cũng nghĩ vậy ạ,” tôi lịch sự nói, cố giấu nụ cười cho tới khi cảnh sát
trưởng đi khỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.