KHÔNG DẤU VẾT - Trang 114

Vài phút sau, khi các bạn và tôi đang trò chuyện cùng chị Zucker thì
Simone từ trong nhà đi ra. Chị đang bê một cái đĩa lớn chất một chồng cao
ngất những cái bánh nướng.

“Có phải là...” Bess lên tiếng khi Simone đặt cái đĩa xuống bàn picnic.

“Ừ,” Simone nháy mắt ngắt lời trước khi Bess kịp hỏi hết câu. “Chính Susie
Lin cho chị công thức làm bánh này đấy.” Chị hắng giọng. “Ăn một cái
không nào, Owen?” chị hỏi. “Cô nghĩ là cháu sẽ rất thích đấy.”

Chị Zucker liếc nhìn cái đĩa và cười. Nhưng chị im lặng khi Simone đặt
bánh lên một cái đĩa.

“Nè cậu nhóc,” chị nói. “Ăn thử đi, cháu sẽ thích cho mà xem!”

Owen đón cái đĩa và nhìn chằm chằm cái bánh với vẻ đầy nghi ngờ. “Bánh
gì thế?” nhóc ta hỏi.

“Bánh khoai tây đấy mà” George nói với nó. “Phải không mọi người?”

Simone gật đầu và mỉm cười, những người còn lại chúng tôi mau lẹ tán
thành. Owen liếc nhìn mẹ.

“Được mà, ăn đi con,” chị giục nó. “Con thích khoai tây mà.”

Owen thận trọng cầm cái bánh lên cho vào miệng. Nó cắn một miếng nhỏ,
nhai chậm chậm. Rồi cắn một miếng to hơn.

“Ngon ngon,” nó nói qua cái mồm nhồm nhoàm. “Cháu thích khoai tây!
Cho cháu một cái nữa nhé?”

Tôi khá chắc Owen không hiểu tại sao tất cả người lớn đều đồng loạt cười
to lên như thế. Nhưng khi nó ngấu nghiến thêm nhiều cái bánh bí rán nữa
thì tôi cho rằng nó chẳng thèm để ý nữa đâu.

HẾT

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.