KHÔNG DẤU VẾT - Trang 42

Ned mỉm cười tán thường, gật gù. Bánh quy phô mai của Susie quả là thần
kỳ.

“Hôm qua ông Bradley đến hơi muộn hơn thường lệ. Tiệm lúc đó đã đông
khách nên ông ấy phải đứng gần quầy để tìm bàn trống, ông ấy thấy việc
chị đang làm, chị vừa nói đấy, chị đang viết bảng thực đơn và mới viết tới
món bánh bí rán thôi. Thế mà ông ấy cứ làm như chị viết là sẽ phục vụ món
sóc còn sống với sốt a-xít không bằng!” Trông Susie có vẻ bực mình khi
nhớ lại những gì đã xảy ra.

“Ông Bradley bắt đầu nguyền rủa. Mới đầu chị cứ tưởng ông ấy giận vì
không còn bàn trống hay sao đó, nhưng ông ấy cứ nói mãi bí này bí nọ. Mãi
đến giờ chị vẫn chẳng hiểu gì cả vì một lát sau đó ông Harold Safer chủ
tiệm phô mai cũng bước vào. Hai người bắt đầu cãi nhau ầm ĩ cho tới khi
chị e rằng một trong hai người sắp sửa đánh nhau. Thế là chị phải buộc họ
ra khỏi tiệm chứ không sẽ làm khách hàng sợ bỏ chạy hết.”

“Lạ quá,” Ned nhận xét. “Em cứ tưởng hai người đó khá thân với nhau chứ.
Họ sống sát vách nhau mà.”

Tôi phải thừa nhận là có điều gì đó kỳ lạ trong những gì Susie vừa nói. Tại
sao chú Safer không nhắc gì đến việc đã đụng độ ông Geffington khi nói
chuyện với tôi lúc nãy? Đơn giản là chú ấy quên, hay cố ý giấu?

“Chưa hết đâu,” Susie tiếp tục. “Mấy tiếng sau, chị vẫn còn đang cố nghĩ
xem mấy chuyện đó là sao thì một phụ nữ nào đấy mà chị không biết - nói
giọng Pháp - bước vào. Tối mai chị ta có tổ chức tiệc tùng gì đấy nên muốn
đặt một số bánh nướng của chị. Khi thấy có món bánh bí rán trên thực đơn
là chị ta bắt đầu làm nhảm gì đó về courgettes và vườn tược, rồi nhất quyết
mua hết tất cả số bánh bí rán mà chị có thể làm lúc đó.” Susie nhún vai.
“Chị đã nói là đến tối mai thì mấy cái bánh có thể hơi cũ rồi đấy, nhưng chị
ta vẫn cương quyết muốn mua ngay.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.