KHÔNG DẤU VẾT - Trang 69

Tôi phải tìm ra câu trả lời. “Xin lỗi Jacques,” tôi nói nhanh. “Tôi phải kiểm
tra chuyện này chút đã.”

Tôi đặt tay lên hàng rào, vừa định nhảy qua thì chợt nhớ mình đang mặc
váy. Vừa rủa thầm khiếu chọn đồ tồi tệ của mình, tôi vừa quay nhanh về
phía bậc tam cấp trước hàng hiên.

“Đợi đã,” Jacques bối rối kêu lên. “Bạn đi đâu thế, Nancy?”

“Tôi sẽ trở lại ngay thôi,” tôi ngoái đầu trả lời, nhưng không hề dừng lại.

Tôi đi nhanh, nhưng rất cẩn thận, xuống lề đường phía trước nhà chị
Simone, trong lòng vẫn chưa hết bực mình vì đi mặc cái váy chật cứng này.
Phải mà mặc quần jeans hay một cái quần dài nào đó thì tôi đã có thể đi tắt
ngang qua sân và băng luôn qua hàng rào giữa hai nhà rồi.

Nhưng thôi, không nghĩ chuyện đó nữa. Nếu may mắn thì kẻ xâm nhập vừa
bị tôi phát hiện kia sẽ không nghe thấy tiếng tôi đang đi đến từ hướng này.

“Nancy!” giọng Jacques vang lên oang oang. “Đợi mình với! Không nên
chạy vào chỗ tối một mình - nguy hiểm lắm!”

Tôi nhăn mặt. Bây giờ thì còn ngạc nhiên gì nữa chứ.

Lờ mờ nghe thấy tiếng bước chân Jacques đuổi theo phía sau, tôi càng chạy
nhanh hơn. Chỉ còn vài thước nữa là tới những bậc thang xi măng dẫn vào
vườn nhà ông Geffington. Tôi chăm chú nhìn phía trước, cố nhận ra vật thể
chuyến động mà ban nãy đã nhìn thấy.

Kia! Tôi run lên trước phát hiện của mình. Ngay đó - ngay phía sau hàng
rào!

Tôi hé mắt nhìn cái bóng đen. Thật khó mà biết được đấy là con vật hay con
người; “hắn” đang di chuyển trong bóng tối dày đặc của những tán cây ở
phần sân trong, gần hàng rào. Nhưng quan trọng nhất là “hắn” không hề
biết mình đang bị theo dõi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.