KHÔNG GÌ ĐẸP BẰNG RÁNG LAM CHIỀU - Trang 132

Lão nở nụ cười hắc ám, rồi từ tốn nói với anh này:

Cái này gọi là mượn gió bẻ măng đấy.

Lão vừa dứt lời thì xe của hướng dẫn viên đã đến. Cửa xe vừa mở,

Giáo sư Trần đã chạy ra đón. Lão Ngô điệu đà chạy đến, khoác tay
ông, tình tứ bước lên xe.

Thanh niên chỉ cần học một điều: hạnh phúc không dễ dàng mà

có được.

Hai anh chàng nhìn bóng lão Ngô và Giáo sư mà thốt lên một

câu:

Đúng là gừng càng già càng cay.

(PS: Xin tặng chương này cho “Khung trời mười bảy”)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.