KHÔNG GÌ ĐẸP BẰNG RÁNG LAM CHIỀU - Trang 152

mê cung băng và một công trình thu hút chú ý nhất là cầu trượt cao
mười lăm mét bằng băng.

Lão Ngô nhìn thấy cầu trượt bằng băng thì mắt lóe lên như

bóng đèn. Giáo sư Trần nhìn thấy cái cầu trượt cao như thế thì
cũng hơi sợ, nhưng vẫn “quên mình vì nghĩa”. Tuy lão Ngô chưa ho he
gì, nhưng ông đã tự giác đi mua hai mươi vé cầu trượt.

Giáo sư định bụng kéo theo hai anh chàng trai trẻ cho vững dạ,

nhưng mới quay sang thì Quốc Bảo Bảo đã bế Gia Hào đi về phía
mê cung băng. Còn đứa con trai vô tâm của ông thì đang cầm máy

nh chụp hình cho chúng.

Hết cách rồi, chỉ còn cách mình ông phải chiều lão vậy. Nhân

viên phụ trách trò cầu trượt nhìn thấy hai người lên lên cầu trượt
thì trố mắt lên:

Hai bác chơi ạ?

Lão Ngô nhướn mày cười:

Sao nào? Có quy định không cho người lớn tuổi chơi à?

Tất nhiên là không có điều này, người ta dám bán vé, thì ông

dám mua, mà đã mua vé tức là ông dám chơi.

Nhân viên phụ trách lắc đầu:

Dạ không, thế hai bác... bác nào trượt trước ạ?

Giáo sư Trần chưa nói gì, lão Ngô đã chỉ vào ông:

Tất nhiên là bác kia rồi.

Hả?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.