KHÔNG GÌ ĐẸP BẰNG RÁNG LAM CHIỀU - Trang 54

Giáo sư Trần nói rồi cầm có táo nhét vào mồm lão, chỉ mong

cho lão đừng có “mê muội” vì tiền như vậy nữa.

Không tính?

Lão nhíu mày:

Không tính mà được à! Tớ với đằng ấy không giống nhau.

Lương đằng ấy bao nhiêu, lương tớ bao nhiêu nào? Đằng ấy có
được thanh toán bao nhiêu, tớ được thanh toán bao nhiêu? Đã cấp
cứu lại còn cộng thêm cả phòng hồi sức nữa chứ... Tiêu rồi, phải hơn
mười ngàn tệ chứ chẳng chơi! Thế này thì tớ phải kiếm bao giờ mới
đủ hả trời?

Quả đúng như lời lão Ngô nói, Giáo sư Trần không cùng tầng

lớp với lão. Một tháng lương của Giáo sư là mấy mươi ngàn tệ. Mà
đây còn là vì Giáo sư thấy kiếm nhiều cũng chẳng để làm gì, lại
thêm cả nể phía nhà trường có bạn của mình nên lúc bàn về chế độ
đãi ngộ, ông ngại không đòi hỏi. Còn lão Ngô thì sao? Một bảo vệ thì
có thể kiếm được bao nhiêu chứ? Tuy lão cũng biết chút ít về điện
đóm, nhưng cũng không sánh được với Lữ Vệ Quốc có chứng chỉ
nghề kỹ thuật trong tay. Thế nên lão cũng chỉ kiếm được mức
lương tối thiểu mà thôi.

Chính sách thanh toán bảo hiểm y tế cũng khác biệt rất lớn,

Giáo sư Trần được thanh toán gần như một trăm phần trăm. Đã
vậy người thân của ông cũng được quyết toán bảy mươi phần trăm.
Còn chế độ của lão Ngô thấp, đã vậy lão chỉ tham gia bảo hiểm xã
hội, ngoài ra chẳng tham gia loại bảo hiểm nào khác, thanh toán chế
độ tất nhiên sẽ thấp hơn nhiều. Thế nên lão Ngô cần kiệm của
chúng ta chắc chắn phải tính toán rồi.

Mắt lão lóe lên một sáng kiến:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.