KHÔNG GÌ ĐẸP BẰNG RÁNG LAM CHIỀU - Trang 62

Sau một cơn nhồi máu cơ tim, lão Ngô nhận thấy mình đã già

thật rồi, chẳng biết lúc nào sẽ với tổ tiên, thế nên muốn tranh thủ
thời gian để vui chơi.

Còn Giáo sư Trần sau lần này cũng thấy có cái gì đó mơ hồ,

nên cứ răm rắp nghe theo lời lão Ngô, khiến đêm nào lão Ngô cũng
phải soi gương, rồi lại dùng cái giọng ồ ồ của lão mà hỏi:

Gương kia ngự ở trên giường, lão Trần như đã thầm thương

mình rồi?

............

..................

Lão Ngô đòi đi hát Karaoke, Giáo sư Trần không cản cũng chẳng

theo. Nhưng lão Ngô thừa biết là thế nào ông cũng “theo”, thế nên
lão cứ ung dung đi về hướng quán Karaoke, khuôn mặt đầy vẻ đắc
chí.

Giáo sư Trần là một người rất nghiêm túc, lúc nào cũng giữ

mình trong sạch, là kiểu người rất mẫu mực. Một người cao quý như
vậy làm sao mà có thể đi hát Karaoke? Lão Ngô cởi mở là vậy mà còn
chưa đi bao giờ. Nhưng mà hai người ở bên nhau nên cũng can đảm
hẳn lên, tay nắm tay đi vào quán Karaoke.

Hai người chọn một quán karaoke chính quy. Quán chính quy

thường được trang hoàng rất đẹp, nhân viên phục vụ ăn mặc kín đáo,
khiến người ta có cảm giác “sạch sẽ”. Hai lão chưa bước vào đến
sảnh lớn, thì hai anh chàng tiếp tân đã ngăn lại:

Phiền hai bác cho biết hai bác cần tìm ai ạ?

Chúng tôi đến hát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.