KHÔNG GÌ ĐẸP BẰNG RÁNG LAM CHIỀU - Trang 64

Lẽ nào người lớn tuổi không được phép vào quán karaoke? Có quy

định như vậy à?

Lão Ngô vênh mặt lên hỏi.

Dạ không có, nhưng mà...

Đã thế thì đừng có “nhưng nhị” nữa, hai người chúng tôi bao một

phòng nhỏ một ngày!

Lão Ngô cao hứng “nổ” rồi kéo tay Giáo sư Trần vào phòng

karaoke, vừa đi vừa hối:

Nhanh lên nào, làm mất hết hứng ca hát của tớ rồi!

Đúng là người già chẳng khác trẻ nít là bao.

Cho dù lão Ngô đã xem hết cả phòng lớn, phòng nhỏ, khách bao

phòng một ngày được tặng một đĩa trái cây, phòng karaoke cũng
không cấm người già... nhưng đứng trước cái máy chọn bài hát thì
lão đã... choáng. Lão chẳng biết dùng mấy cái thứ hiện đại thế
này.

Nhưng lão lại chẳng có mặt mũi nào mà hỏi nhân viên phục vụ.

Cuối cùng Giáo sư Trần cũng phải mày mò cả buổi mới biết cách
chọn bài hát, thế nên đã lãng phí không ít thời gian, tính đồng hồ
cũng đi tong nửa tiếng.

Lão Ngô tỏ vẻ rất ngưỡng mộ sự thông minh của Giáo sư Trần,

phấn khích đến nỗi vồ lấy má ông mà hôn “chụt chụt”, rồi mới
hăm hở chọn bài.

Giáo sư xoa má, ngồi ngây ra nhìn lão Ngô, chẳng nói nên lời.

Bên tai ông văng vẳng giọng ca khàn khàn từ phòng bên cạnh: “Chỉ sợ
tôi sẽ yêu em, rồi một ngày sẽ không thể kìm nén...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.