KHÔNG GÌ ĐẸP BẰNG RÁNG LAM CHIỀU - Trang 9

L

Chương 2

Không thể quên được đôi mắt mê hồn

trong lần đầu gặp mặt

ão Ngô sinh năm 1950, lớn lên ở nông thôn Đường Sơn, lúc nhỏ
chẳng có tên. Trước khi bố mẹ đưa lão về miền nam, năm
ấy lão bảy tuồi, mới đặt cho một cái tên là Ngô Đại Kiều để
làm hộ khẩu. Vì năm ấy đúng dịp thông xe cây cầu lớn

1

qua sông Trường Giang ở Vũ Hán, việc này được cả nước ăn mừng,
bố mẹ lão cũng ăn mừng theo, ăn mừng đến mức đặt cho lão Ngô
cái tên như thế.

Tuy cái tên này rất kỳ cục, nhưng so với năm 1956 làm hộ khẩu

đặt tên cho anh trai lão là Ngô Khí Xa

[2]

, thì cái tên Ngô Đại Kiều

vẫn còn chấp nhận được.

Không biết ai đó từng nói mỗi người già trên thế giới này đều

giống một quyển sách (nếu không thì cũng là một vở kịch). Nhưng
tóm lại cuộc đời của mỗi người già đều rất có ý nghĩa, có lẽ cũng hay
như một quyển tiểu thuyết ngôn tình vậy. Câu này rất có lý, nhưng
không cần phải đợi đến lúc già. Ngay bây giờ tôi cũng biết cuộc đời
mình chắc chắn là một quyển sách, mà còn là một quyển tuyệt hay
giống như tuyển tập truyện trào phúng vậy, nhưng không biết sẽ
được đăng bao nhiêu số.

Quay về chủ đề chính, cuộc đời của lão Ngô cũng là một quyển

sách, mà lời văn phần trước và phần sau rất khác nhau, mới đọc
qua đã thấy giống như hai người viết vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.