KHÔNG GÌ ĐẸP BẰNG RÁNG LAM CHIỀU - Trang 93

cảm cũng không dám hỏi nhiều về tình hình chồng cô. Mà cũng
trùng hợp đúng hôm ông tìm đến nhà cô, thì anh chồng lại đi ra
ngoài làm việc, nên không hề gặp. Theo yêu cầu của cô, Giáo sư
Trần đã để lại một ngàn đô la, lại để cho cô một đêm để từ biệt
chồng, ngày hôm sau thì cả hai vội vã rời khỏi Trung Quốc.

Khi ở chung một nhà, ông cũng không hề có định kiến gì về

“chồng trước” của vợ mình. Đừng nói đến việc tối hôm đó có
chuyện gì xảy ra, đến việc mặt anh chồng tròn hay méo ông cũng
chẳng rõ.

Giáo sư Trần rất thành thật kể lại chuyện sau khi đón Tạ tiểu

thư, và nói với lão Ngô rằng ông không hề biết lão là chồng trước
của cô ấy.

Lão Ngô yên lặng nghe ông giải thích (trong lúc này ông đã gặm

hết nửa cái càng cua), rồi hỏi ông:

Trước lúc đó thì sao? Mười năm trước khi hai người chạy sang Mỹ,

tôi có gặp ông.

Giáo sư Trần chớp chớp mắt, lắc đầu:

Lão Ngô à, tớ thực sự không có chút ấn tượng nào.

Lão Ngô cười, vừa cười vừa gặp nốt nửa cái càng cua còn lại. Ông

nghĩ đến lúc mình nói với Tạ tiểu thư: “Tiểu thư, cô lấy tôi đi!”. Lúc
đó trông lão chắc là rất ngốc. Lão phồng má quay về phía Giáo
sư:

Thôi được rồi, không nhớ thì thôi... Tớ cũng chẳng trông chờ

đằng ấy nhớ ra tớ.

Giáo sư Trần chống cằm thở dài:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.