KHÔNG GÌ ĐẸP BẰNG RÁNG LAM CHIỀU - Trang 95

Giáo sư Trần thở dài rồi nói tiếp:

Thực sự lúc đó tớ đã thấy không bình thường, cảm thấy cái tên

này có ý gì đây, nhưng trong hoàn cảnh đó, ngoài việc đồng ý ra tớ
còn có thể làm gì được? Thế nên lúc bước ra khỏi phòng phẫu thuật
trong đầu tớ cứ nghĩ về ba chữ: Trần Tạ Kiều.

Lúc đấy lão Ngô đang ăn cua rất ngon lành, nhưng nghe Giáo sư

Trần nhắc đến cái tên “Trần Tạ Kiều” thì nước mắt dàn dụa
chảy từ mắt xuống đến cổ.

Lão Ngô chẳng có học thức, nên nghe đến hai chữ Tạ Kiều thì

không nghĩ sâu xa như Giáo sư Trần, “hựu đạp dương hoa quá tạ
kiều” đối với lão mà nói thì hoàn toàn xa lạ.

Lão chỉ đơn thuần cảm nhận được thành ý cám ơn của Tạ tiểu

thư. Lão vốn nghĩ mười năm đối với Tạ tiểu thư chỉ là một xấp đô
la và một mảnh giấy viết đại hai chữ cám ơn, những không ngờ
rằng cô lại cảm ơn từ đáy lòng, cảm ơn đến lúc chết.

Lão Ngô vừa gặm càng cua, vừa chảy nước mắt. Lão khóc vì câu

nói lão nhớ cả đời thì người ta không nhớ. Lão khóc vì cưới một người
phụ nữ chỉ vì câu nói đó. Lão khóc vì người phụ nữ sống cùng lão
mười năm trời. Lão khóc vì tờ giấy viết lời cám ơn đó. Lão khóc vì
xấp đô la lão đã đốt. Lão khóc vì có một đứa con tên là Trần Tạ
Kiều. Lão khóc vì quả đất này sao nhỏ quá vậy.

Giáo sư Trần thấy thế thì hốt hoảng, chạy tới bên lão, dùng

tay áo lau nước mắt cho lão. Miệng lão gặm càng cua, tay lão đẩy
Giáo sư ra, quay đầu về phía cửa sổ tiếp tục khóc, Giáo sư chỉ còn
nhìn thấy cái đầu hói bóng nhẫy của lão.

Ngoài việc thỉnh thoảng nhún vai, vứt mấy mẩu thịt cua vụn ra,

lão chẳng có động tác nào nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.