KHÔNG GÌ NGOÀI RẮC RỐI - Trang 145

“Hai cô có nhớ mình đã hát bài ‘Kiss’ không?”

“Bài hát của Prince hả?” Chelsea hỏi. Cô không nhớ mình đã hát nhạc

của Prince. Madonna và Celine Dion đã là quá tệ rồi.

“Ừm. Và hai cô thật sự nhập tâm vào bài ‘I Will Survive’.”

Hình như ở đó có khá nhiều bài hát. Sao không ai ngăn họ lại? Chắc

chắn là giọng hát của họ khủng khiếp lắm. Chelsea quay người lại và nhìn
em gái mình. “Em có nhớ bài ‘I Will Survive’ không?”

“Không. Em ghét bài đó. Sao em lại hát nó?”

“Hai cô thực sự nhập tâm với bài hát đó.” Jules như xát muối thêm vào

nỗi khổ sở của hai chị em. “Hai cô đã gào thét bài hát đó như thể đó là bài
hát do chính hai cô sáng tác hay đại loại thế.”

Bo thì thầm, “Thật tốt khi em hầu như không nhớ được hết những gì diễn

ra trong tối qua.”

“Ừm,” Chelsea đồng ý.

“Này, đừng nói là hai cô đã quên hết mọi thứ tối qua nhé.” Jules cầm

muỗng lên và tiếp tục ăn ngũ cốc. “Các cô phải nhớ đến màn ba người đó
chứ. Làm việc đó với hia chị em sinh đôi luôn là ý tưởng kỳ quái của riêng
cá nhân tôi.” Anh ta ngước nhìn lên và cười toe toét. “Điều đó, tôi nghĩ thật
an toàn khi nói, tôi chia sẻ với hầu hết đàn ông trên thế giới. Tôi đã mang
đến cho hai cô một vài bước tốt nhất của mình và tôi sẽ đè bẹp nếu cả hai
người đều không nhớ đến nó.”

Bo tựa trán vào tay mình. “Đừng làm tôi phải giết anh, Jules,” cô nói qua

tiếng thở dài đầy đau đớn. “Không phải hôm nay. Tôi không có tâm trạng
dọn dẹp sự hỗn loạn đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.