KHÔNG GÌ NGOÀI RẮC RỐI - Trang 144

“Được thôi.” Jules cười ngất. “Mini Pitt.”

Tối qua, khi Chelsea kể cho Bo nghe về việc các cầu thủ gọi cô là Mini

Pitt, Jules đã cười sặc sụa. Cả hai chị em cô đều không thấy việc đó thú vị ở
chỗ nào. Nhưng để khiến Bo không khó chịu, Chelsea đã thú nhận rằng họ
cũng gọi cô là Short Boss.

“Không phải hôm nay, Jules.” Bo đặt tách café xuống. “Áo sơ mi của

anh đâu rồi?”

Jules cười toe toét, đưa hai tay lên và uốn cong như thể đang ở trong một

cuộc thể dục thể hình. “Tôi nghĩ các cô gái thường thích màn khoe bắp
tay.”

“Làm ơn đi Jules,” Chelsea rên rỉ. “Bọn tôi đã thực sự rất đau đầu.”

“Tôi vừa mới nôn trong miệng mình,” em gái cô thêm vào.

Jules cười ngất và hạ tay mình xuống. “Tôi sẽ cất nó đi vậy.”

“Chúa ơi, tôi ghét cay ghét đắng khi thấy anh hớn hở như vậy. Sao anh

không bị gì nhỉ?” Bo lên tiếng hỏi.

“Vì tôi là người lái xe được cô chọn. Cô không nhớ gì cả sao?”

”Chỉ một ít.”

Chelsea tự hỏi liệu em gái cô có nhớ là mình đã âu yếm với Jules. Cô tự

hỏi có thể giờ cô không nên nhắc đến vấn đề đó. Không bao giờ. Có đôi khi
việc không nên nhớ gì là điều tốt nhất. Như lần cô chạy trần truồng trong
một buổi tiệc ở Hollywood Hills cách đây một vài năm. Chelsea chưa bao
giờ chạy như kiểu con linh dương gazen, vì kiểu chạy đó không được đẹp
mắt. Quá tệ là cô không thể nhớ được gì cho đến sáng hôm sau. Sùy, giờ
nghĩ về điều đó, cô thấy mình thật bốc đồng. Đặc biệt là khi cô uống say.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.