KHÔNG GÌ NGOÀI RẮC RỐI - Trang 167

“Anh thích thảm màu hạt dẻ không?” cô hỏi. “Tôi tìm được một ngôi nhà

mà có thể anh sẽ thích nhưng nó có thảm màu hạt dẻ.”

“Cứ lên lịch đi xem nhà.” Tắt máy.

Cô đợi nửa tiếng sau, sau đó gọi lại. “Anh có muốn đem bộ comple đến

tiệm giặt khô không?”

“Không” tắt máy.

Vào buổi trưa, cô lại gọi cho anh và hỏi, “còn sandwich thì sao?”

“Tôi có thể tự làm cái món sandwich chết tiệt đó.”

“Tôi biết điều đó.” Cô mỉm cười. “Tôi chỉ nghĩ nếu anh đang làm cho

mình một cái, anh có thể làm cho tôi luôn. Tôi thích thịt lợn muối và pho
mát. Rau diếp ở bên mặt với một miếng….”

Tắt máy.

Anh và phần sandwich của cô đã không bao giờ xuất hiện. Điều đó khiến

cô bực tức hơn khi cô nghe được anh ta đang ở trong nhà bếp và đập mạnh
vào mọi thứ. Cô trả lời thêm một vài lá thư nữa và đợi cho đến khi đồng hồ
chỉ hai giờ, cô liền nhấc máy gọi cho anh ta. “Có một con sóc đang ở trên
đường lái xe vào nhà.”

“Cô đang giỡn mặt với tôi sao?”

“Không. Tôi đang nhìn nó.”

“Cô đang gọi cho tôi chỉ vì một con sóc chết tiệt nào đó sao?”

“Ừm, đúng vậy. Anh có muốn tôi gọi cho người diệt động vật gặm nhấm

không? Anh biết đấy, mọi người cho là sóc là loài vật mang bệnh dại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.