KHÔNG GÌ NGOÀI RẮC RỐI - Trang 177

môn khúc côn cầu trên băng. Cậu bé đã trượt như một cối xay gió, quật thật
mạnh vào quả cầu, và đánh mạnh vào cẳng chân của những đứa trẻ khác.
“Chào Derek. Mọi việc thế nào rồi?”

“Tốt ạ, huấn luyện viên Bressler.”

Đứa trẻ này đang làm gì ở đây, và làm thế nào cậu bé lại tìm được Mark?

“Chú có thể giúp gì cho cháu?”

“Cháu nhận được email của chú. Vì thế cháu mới đến đây.”

Mark nhìn qua Chelsea, người đang đứng bên cạnh cậu bé. Cô đang ngây

người ra. Anh biết cái nhìn đó. Cô cung là một người đầy tội lỗi. “Do gặp
phải tai nạn nên chú không thể nhớ tốt lắm,” anh nói với cậu bé. “Thế nên
cháu phải nhắc lại cho chú về những gì chú đã viết trong email.”

Derek giơ cao đôi giày trượt patanh một hàng bánh, được thắt vào nhau.

“Chú đã viết là cháu nên đến và cho chú thấy cách cháu ngừng lại.”

Chelsea há hốc miệng và cô lắc đầu. “Anh đã không viết điều đó.”

Anh nghiêng đầu sang một bên và khoanh tay trước ngực. “Tôi đã không

viết thêm những điều nào nữa?”

Mắt Chelsea nheo lại khi cô liếc nhìn xuống cậu bé bên cạnh mình. “Anh

đã không viết về việc cậu bé nên đến đây và cùng anh luyện tập. Đó là điều
hoàn toàn chính xác.”

Derek ngước nhìn Chelsea, và đằng sau cặp mắt kính của mình, mắt cậu

bé cũng nheo lại. “Sao cô biết được điều đó?”

“Ừm, tại... cô... cô đã kiểm tra chính tả cho tất cả các email của ông

Bressler trước khi ông ấy gửi đi. Và vì trí nhớ của ông ấy có vấn đề. Nói
tóm lại là vì cả hai điều đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.