“Nó vẫn còn ở màu vàng,” cô chỉ ra khi cô lái nhanh băng qua một ngã
tư. “Tôi nghĩ anh đang tỏ ra mình là người dễ chịu cơ mà.”
“Tôi không thể khi tôi đang lo cho việc mình sẽ bị tông chết. Cô có chắc
là bằng lái xe của cô hợp lệ không?”
“Rất hợp lệ. Nó được bang California cấp.”
“Ừm, điều đó đã giải thích cho mọi việc.”
Cô trợn mắt ngạc nhiên bên dưới cặp mắt kính mát và cô thay đổi chủ đề,
“Anh bị sâu răng à?”
“Tôi không hẹn gặp vì việc đó. Ông ấy chỉ muốn kiểm tra hàm được cấy
ghép răng của tôi để chắc chắn chúng vẫn còn ổn mà thôi.”
Chelsea biết rõ về việc cấy ghép răng trong nha khoa. Cô có một người
bạn đã mất các răng trước trong một tai nạn gặp phải khi lướt sóng. Nha sĩ
đã bắt chốt vào hàm trên của cô ấy, sau đó nhét các mão răng sứ lên các
phần đỉnh nhọn của các chót đó. Nếu ai đó không biết được răng cô ấy đã
bị gãy hết trong tai nạn, họ chẳng thể nhìn ra đó không phải là răng thật của
cô ấy. “Anh phải cấy bao nhiêu cái răng?”
“Ba cái phải cấy ghép và bốn mão răng sứ.” Anh chỉ lên phía trên bên
trái của miệng, “Tôi khá may mắn.”
Cô tự hỏi anh cho điều gì là không may mắn.
Chiều thứ Ba cô mang theo hồ sơ năng lực để đến văn phòng công ty tài
năng có văn phòng ở khu mua sắm của Seattle. Cô đã có cuộc gặp mặt với
chủ công ty, Alanna Bell, người gợi cho Chelsea về vẻ bề ngoài hơi giống
với Janeane Garagefalo. Nhưng là Janeane của mười năm trước, trước khi
người nữ nghệ sẽ này trở nên cay đắng về cuộc sống.