KHÔNG GÌ NGOÀI RẮC RỐI - Trang 197

“Màu tóc gốc của cô là gì?” Alanna hỏi khi lật nhanh các trang giấy

trong tập hồ sơ của cô.

"Lần cuối cùng tôi kiểm tra, nó là màu nâu.”

“Tôi có thể kiếm cho cô nhiều việc hơn nếu tóc cô không có hai màu. Cô

có bằng lòng nhuộm lại màu nâu nếu tôi yêu cầu cô không?”

Cô ngước nhìn các tấm poster và các bức ảnh có chữ ký được treo trên

tường trong văn phòng của Alanna. Không khí trong công ty khá tốt. Cô
từng gặp phải một vài người đại diện chẳng đứng đắn chút nào. “Chắc là
có, tôi sẽ nghĩ về điều đó.”

“Tôi thấy là cô đã học ở trường nghệ thuật.”

“Đúng vậy. Tôi cũng đã theo học một vài năm ở UCLA.”

Alanna đưa cho cô một đoạn độc thoại từ phim White Oleander. Chelsea

không phải là một người hâm mộ lớn những tác phẩm lạnh lùng, nhưng đó
là một phần công việc. Cô hít thật sâu, loại bỏ tất cả mọi thứ trong đầu, chỉ
tập trung vào những dòng chữ trước mắt cô và bắt đầu đọc: “Santa Anas
thổi vào…” Khi đọc xong, cô đặt tờ giấy lên bàn và chờ đợi như cô đã làm
nhiều lần trước đây. Khá kỳ lạ là, việc ngồi trong văn phòng của người đại
diện cách Hollywood một ngàn dặm, đọc một đoạn văn lạnh lùng, cô lại
cảm nhận được sự gặm nhấm đầy trêu chọc của ham muốn được diễn xuất.
chỉ khác là khao khát đó dường như điềm đạm hơn so với những năm trước
đây. Cô không phải chứng minh bất cứ điều gì với bất cứ ai ở Seattle này.
Ngoài một người duy nhất, đó chính là bản thân mình. Cô không bị bất cứ
áp lực nào buộc phải gặp đúng người hoặc phải cạnh tranh cho đúng vai
diễn có thể sẽ mang đến cho cô sự nghiệp. Ở đây, những gì cô cần làm chỉ
là diễn xuất. Cô có thể thư giãn và vui thú với nó. Một điều mà cô đã không
làm trong một quãng thời gian dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.