lại nhà anh chưa đến một tiếng. Anh cá là anh có thể làm cho người tiếp
theo ra khỏi nhà anh chỉ với nửa thời gian đó.
Anh nhắm mắt lại và ngủ lơ mơ trong hai mươi phút trên đường đến
Medina. Trong giấc mơ, các hình ảnh xuất hiện khắp trí nhớ mệt mỏi của
anh. Hình ảnh anh đang chơi khúc côn cầu, không khí mát lạnh chạm vào
hai má anh và lùa vào bên dưới chiếc áo len dài tay của anh. Anh có thể
ngửi được mùi băng. Cảm nhận được chất adrenalin trong lưỡi anh; một lần
nữa anh lại trở thành người đàn ông như anh đã từng trước khi tai nạn xảy
ra. Hoàn toàn khỏe mạnh.
Chiếc Lincoln nhẹ nhàng tiến vào làn đường rẽ vào đường nhà anh đã
đánh thức anh, và, như mọi khi, anh thức dậy với sự đau đớn và chán ngán.
Anh mở hai mắt và nhìn ra ngoài cửa xe về phía con đường với những hàng
cây xếp thẳng tắp sặc mùi tiền và sự khoe khoang. Anh đã gần như về đến
nhà. Về đến một căn nhà trống rỗng và một cuộc sống mà anh không thừa
nhận và chán ghét.
Các đội xây dựng vườn và công viên cắt xén, tỉa tót các bãi cỏ không chê
vào đâu được trong khu vực ngoại ô nhỏ của Seattle. Một vài người giàu có
nhất trên thế giới đã sống ở Medina, nhưng chỉ giàu có thôi cũng không mở
cửa và quyền tham gia đảm bảo vào cộng đồng chỉ giành cho người giàu có
này. Nhiều như sự mất tinh thần của người vợ cũ của anh. Christie đã mong
muốn một cách tuyệt vọng được là hội viên của một nhóm phụ nữ giàu có,
những người ăn trưa ở một câu lạc bộ thể thao ngoài trời trong các bộ vest
của St.John và Chanel. Những người phụ nữ già với mái tóc hoàn hảo, và
những người vợ trẻ của các tỉ phú Microsoft – những người ăn chơi chè
chén và phơi mình trong sự màu mè hợm hĩnh của họ. Bất kể đến việc
Chrissy đã lấy bao nhiêu tiền của anh để tặng cho các việc làm chính nghĩa
của họ, họ không bao giờ để cô quên rằng mình được sinh ra trong một gia
đình thuộc tầng lớp lao động đến từ Kent. Thậm chí việc đó có thể được bỏ
qua nếu chồng cô kiếm được hàng triệu đô từ việc kinh doanh và hoạt động