KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 264

Nụ cười của Nghê Xuân Yến bỗng sượng ngắt, theo phản xạ cô lùi lại mấy
bước, sờ tóc mình rồi nói: “À, muộn rồi, Mục tiên sinh, nếu anh không về
thì tôi về trước đây, để Tiểu Siêu ở nhà một mình tôi không yên tâm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.