KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 263

nhớ nhung một tấm hình, làm sao tôi quản được? Em nói đi, tôi thì làm được
gì? Tôi chỉ muốn hiếu thảo với bà thêm mấy năm, tôi đã sai lầm rồi…”

Nước mắt bỗng trào ra, Mục Dục Vũ quay mặt đi, vội vàng lau nước mắt.

Lát sau, anh cảm thấy có người nhẹ nhàng lay tay mình. Anh quay sang,
Nghê Xuân Yến đưa một chiếc khăn tay ra, khẽ nói: “Khóc đi, không sao,
tôi không thấy gì đâu, anh khóc đi, chẳng có đạo lý nào mà mẹ mất mà con
không được phép khóc cả.”

Mục Dục Vũ cầm lấy khăn tay, lau nước mắt, quay đi không đếm xỉa đến
Nghê Xuân Yến.

“Thực ra nhìn người đàn ông này rất mạnh mẽ, đẹp trai, chẳng trách mẹ anh
rung động. Ý tôi là, anh không phải phụ nữ, anh không hiểu được tâm tư phụ
nữ đâu, phải, sống cả đời với tấm hình này thì rất ngốc, nhưng anh không
phải dì ấy, làm sao anh biết dì có vui hay không?”

“Lạ thật.” Mục Dục Vũ khàn giọng phản bác.

“Hơn nữa dì cũng chẳng phải sống cả đời với tấm hình, dì còn có anh mà.”
Nghê Xuân Yến thủ thỉ nói: “Anh tự nghĩ xem, mẹ anh cả đời này có đối xử
tệ với anh không? Dì sống rất vui vẻ hạnh phúc, không nhờ ai cũng chẳng
quản ai, muốn làm gì thì làm, tuy bà nằm trên giường bệnh nhưng rất có tinh
thần, tôi chưa từng thấy chút miễn cưỡng nào trên gương mặt dì, còn anh?”
Nghê Xuân Yến nhiệt tình lại gần anh, cười hì hì. “Tôi nói anh nghe nhé,
anh đừng tưởng mẹ anh là phụ nữ kiểu cũ, bà giữ tấm hình này không chừng
chỉ xem như kỷ niệm, cho dù không lấy ai thì người làm con như anh cũng
không thể không cho mẹ anh nhớ nhung ai đó, đúng không?”

“Còn em thì sao?” Mục Dục Vũ bỗng cắt ngang.

“Sao?”

“Tại sao em không lấy chồng?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.