KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 261

Nhưng tại sao, anh rõ ràng sắp làm được mọi chuyện khiến bà hạnh phúc, thì
vẫn không thể khiến bà quyến luyến ở lại?

Mẹ, mẹ thực sự quá nhẫn tâm!

Mục Dục Vũ nhắm mắt, tay sờ đàn pianno, chậm rãi ngồi xuống ghế. Anh
bảo Nghê Xuân Yến: “Em vào căn phòng ngủ lớn, ở tủ đầu giường, lấy một
cái hộp, chắc là mẹ tôi không khóa.”

“Được.” Nghê Xuân yến vội đáp. “Anh ngồi nghỉ đi nhé, tôi đi tìm cho
anh.”

Mục Dục Vũ nhìn Nghê Xuân Yến vội vội vàng vàng chạy vào phòng ngủ
của mẹ nuôi, rồi mới từ từ đứng lên, vào thư phòng cạnh ban công, nói là
thư phòng nhưng thực ra là ngăn đôi ban công ra rồi lắp cửa sổ vào. Bốn bề
là kệ sách, nơi sáng nhất có một cái bàn nhỏ, ở đó quả nhiên có một cái ngăn
kéo, anh giơ tay kéo thử, đã bị khóa!

Nhưng điều này không làm khó Mục Dục Vũ, anh nhìn xung quanh, tìm
thấy một con dao nhíp trong ống bút, chỉ mấy phát là mở được ngăn kéo đó.
Anh kéo ra, bên trong quả nhiên có một cái hộp thiếc nhỏ, đựng các giấy tờ
quan trọng của Mục Giác như hộ chiếu, hộ khẩu,v… Ở ngăn cuối cùng, anh
phát hiện có một tấm hình đã ố vàng.

Đó là tấm hình một người đàn ông.

Người đàn ông trong hình mặc quân phục kiểu cũ, tầm tuổi trung niên, thế
nhưng nhìn anh tuấn lạ thường, ánh mắt cương nghị nhìn thẳng.

Đằng sau tấm hình là một hàng chữ rồng bay phượng múa: Gửi tặng đồng
chí Mục Giác, chúc công tác thuận lợi, học hành tiến bộ
. Chữ ký là, Trương
Trạch Dương.

Mục Dục Vũ bần thần nhìn tấm hình. Anh nghĩ, hóa ra Mục Giác cả đời
không lấy chồng là vì ông ta, thế thì người đàn ông này đâu? Ông ta đi đâu
rồi? Tại sao ông ta không đến cưới người phụ nữ luôn đợi ông ta? Ông ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.