KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 307

Mục Dục Vũ đập đũa xuống bàn, lớn tiếng hỏi: “Tại sao cô ấy không tới?”

“Tôi không rõ ạ.”

“Thím là cấp trên của cô ấy, nhân viên đi đâu mà thím lại không rõ à?” Mục
Dục Vũ cau mày, hỏi: “Thím Dư, thím để cho nhân viên tùy ý nghỉ viêc thế
hả?”

“Tiền sinh, ngài hiểu lầm rồi, là cô Nghê không cho tôi quản lý.” Thím Dư
vội nói. “Cô ta đến làm đầu bếp chưa được mấy ngày đã cãi nhau với đầu
bếp cũ, lại làm vỡ bộ đồ ăn ngài thích, mấy hôm trước còn cãi nhau với Tiểu
Trương, Tiểu Triệu phụ trách mua thức ăn, tôi nói cô ta thì bị cô ta mắng át
lời, cô ta còn bảo tôi… bảo tôi…”

“Bảo thím cái gì?”

“Bảo tôi chuyện bé xé ra to, không phải tôi phát lương cho cô ta, tôi không
thể quản được.” Thím Dư tức tối. “Tiên sinh, cô gái đó quá thô lỗ, lại không
hiểu quy tắc, cũng không tôn trọng quy tắc, trong nhà chúng ta sao lại mời
người như vậy đến làm việc? Cô ta tưởng nơi này là cái chợ, muốn chửi
mắng ai cũng được sao? Chúng ta…”

“Được rồi.” Mục Dục Vũ sa sầm mặt, giận dữ bảo: “Thím vào nhà bếp gọi
mấy người đó ra đây, tôi hỏi thử bọn họ xem là chuyện gì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.