KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 309

quyền chê bai của anh bị những người không liên quan cướp mất, trong tích
tắc cơn giận bùng lên.

Mục Dục Vũ cười lạnh, liếc nhìn lão Dương đầu bếp, hỏi: “Ý của anh thì
đây là trò đùa?”

“Phải, là đùa thôi ạ.”

“Nghê Xuân Yến quá nhạy cảm, ngay cả đùa cũng không biết, ý anh là thế?”

Lão Dương không biết ông chủ đang nghĩ gì, bất an nhìn Mục Dục Vũ,
không dám trả lời.

“Rất tốt.” Mục Dục Vũ nhếch mép gật gù, vỗ vỗ vào tay vịn ghế, hờ hững
ngẩng lên cười cười, dịu giọng bảo: “Lão Dương, ngày mai anh không cần
phải đi làm nữa.”

“Dạ?” Lão Dương đờ mặt.

“Không chỉ anh, mấy người kia nữa, ngày mai đều không cần đến làm, đến
chỗ thím Dư lĩnh tiền lương tháng này, cứ thế nhé.” Mục Dục Vũ nhẹ nhàng
nói xong, đứng lên phủi phủi tay áo định bỏ đi.

“Tiên sinh, tiên sinh, thế này là sao ạ, tại sao ngài lại đuổi chúng tôi, chúng
tôi…” Lão Dương hoảng loạn, luống cuống tiến lên một bước, run run hỏi.

“Tiên sinh, ngài không thể làm thế, chúng tôi đã phạm lỗi gì, hơn nữa chúng
tôi đã ký hợp đồng với ngài, ngài không thể…”

“Tại sao đuổi các người à?” Mục Dục Vũ quay lại hỏi. “Tôi thích thế tôi
thấy vui, được chưa? Còn về hợp đồng, trông tôi giống kẻ không trả nổi tiền
đền bù hợp đồng sao? Các người có gì không phục thì kiện tôi đi, đoàn luật
sư tôi nuôi đang rảnh rỗi đến phát điên lên đây.”

Mấy người còn lại nhìn nhau, sắc mặt đều trắng bệch, hướng những ánh mắt
giận giữ về phía lão Dương. Mục Dục Vũ nghiêng đầu hưởng thụ cảnh
tượng đó rồi mới cười nhạt, nói: “Được rồi, nói đùa với các anh thôi, căng
thẳng làm gì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.