KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 120

Nhưng khác với Diệp Chỉ Lan, Nghê Xuân Yến không hề run sợ trước ánh
mắt của Mục Dục Vũ. Cô hít một hơi thật sâu rồi ngước lên, nhìn thẳng vào
anh.

Cô là một người phụ nữ liều lĩnh, cô không còn là cô nhóc mười sáu tuổi
nữa.

Mục Dục Vũ ho một tiếng, lạnh nhạt nói: “Lại gặp nhau rồi.”

“Vâng ... Tôi nghe nói anh nhập viện, không sao chứ?”

“Cũng tạm.” Mục Dục Vũ nhìn vào mặt cô, đáp: “Thật có lòng.”

Sắc mặt Nghê Xuân Yến càng thêm trắng bệch, cô ngước lên nhìn xung
quanh rồi quả quyết nói: “Tôi... tôi mang cơm cho Đại Quân, ừm... chúc anh
sớm bình phục, tạm... tạm biệt.”

Cô đưa túi lưới trong tay cho Tôn Phúc Quân, anh ta ngơ ngẩn cầm lấy.

“Khoan đã.” Mục Dục Vũ chậm rãi hỏi: “Chúng ta đã bao năm nay không
gặp nhau, nói cho cùng thì cũng là bạn cũ, cô không nghĩ ta nên ngồi xuống
trò chuyện một chút à?”

Nghê Xuân Yến cười gượng. “Thôi, anh là người bận rộn, làm trễ việc của
anh thì không ổn.”

“Bây giờ tôi đang rảnh.”

Nghê Xuân Yến vô thức chùi tay vào quần, lắc đầu nói: “Tôi… tôi còn có
việc, hàng quán chưa dọn, em trai tôi còn đang đợi...”

“Xem ra cô cũng rất bận.”

“Buôn bán nhỏ thôi.” Nghê Xuân Yến giật giật khóe môi nói:

"Không bận không được.”

“Thế sao lại có thời gian mang cơm cho Đại Quân?” Mục Dục Vũ cao
giọng, cười hỏi như mỉa mai: “Hôm nay nấu món gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.