KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 124

trẻ này. Không ai có thể tránh được những ảnh hưởng mà người bạn đời đem
lại cho mình, cho dù đó là Mục Dục Vũ. Vì muốn đánh bại Diệp Chỉ Lan,
chà đạp lên vẻ khinh bỉ của cô ta, mà anh đã làm ra không ít việc vô nghĩa.

Ví dụ như anh đã nghiên cứu rất kĩ về tuổi của rượu vang, hay anh chỉ cần
nghe một đoạn mở đầu là có thể phán đoán chuẩn xác tác giả của tấu khúc
violin nổi tiếng, năm sáng tác, tinh thần của bản nhạc đó.

Nhưng thế thì sao?

Giờ đây, cho dù Mục Dục Vũ gác chân lên bàn ngay giữa cuộc họp, hay đưa
ra bất kỳ quyết định nào thì cũng chẳng ai dám cãi lại anh. Thậm chí, những
nàng giỏi giang chưa chồng nhìn thấy hành động này của anh, còn cho rằng
anh thật hấp dẫn, mê hoặc. Sau bao năm trời, Mục Dục Vũ đã hiểu ra rằng
các quy tắc được đặt ra, chẳng qua là để bắt những kẻ yếu hơn phải phục
tùng.

Nhưng thế thì sao?

Cho dù anh chỉ nói một câu là đầu bếp cao cấp nhất phải chế biến riêng thức
ăn cho anh, nhưng thế thì sao?

Phần ăn này cũng giống như cuộc sống hào nhoáng của anh, nó thiếu đi một
thứ quan trọng nào đó, thứ quan trọng ấy dù không có tên nhưng lại thực sự
tồn tại, khi nó biến mất, tất cả đều trở nên vô vị.

Mục Dục Vũ bỗng nhớ món ăn mà Nghê Xuân Yến nấu cho anh, nhớ chiếc
hộp cơm bằng nhôm xấu xí méo mó đó, nhớ những thức ăn mà lúc nào anh
cũng chê bai ấy, tại sao chỉ ăn chúng anh mới cảm thấy no bụng và ấm áp?

Cho dù cô làm thế với mục đích gì, thì giờ đây mục đích đó đã không còn
quan trọng nữa.

Mục Dục Vũ bỗng cảm thấy hoang mang. Anh nghĩ anh không còn là gã
thiếu niên mười sáu tuổi năm nào nữa, vì vậy anh chẳng cẩn phải lo lắng
mong muốn của một cô gái sẽ mang lại phiền phức gì cho mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.