KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 126

Mục Dục Vũ cười khẽ, hỏi: “Họ sẽ không nghĩ thế thật chứ?”

“Thế nào cũng sẽ có người nghĩ vậy.” Diêu Căn Giang đáp. “Chẳng hạn phó
tổng giám đốc Lý, gần đây anh ta đã làm không ít việc bất lợi cho công ty.”

Mục Dục Vũ hơi nheo mắt, nói với vẻ tiếc nuối: “Lý Triệu Minh là bạn học
cùng trường Princeton với tôi, ban đầu chúng tôi cùng lập nghiệp, anh ta đã
bán cả căn nhà bố mẹ để lại, cho tôi vay khoản đầu tư đầu tiên, khi tôi bận
đến mức làm việc thâu đêm, anh ta cũng bảo vợ hầm canh mang tới công ty,
chia sẻ với tôi, nghĩ lại thì những việc này cứ như mới xảy ra hôm qua vậy.”

Diêu Căn Giang nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Quyền lợi càng lớn sẽ càng
đòi hỏi nhiều, chuyện này không có gì lạ.”

Mục Dục Vũ thở dài, khàn giọng bảo: “Việc này anh làm đi, bàn tính với hai
phó tổng kia, bày ra cái bẫy thật khéo, rút dần cổ phần trong tay anh ta,
nhưng cũng đừng làm anh ta khó xử quá.”

“Được.”

“Bên Diệp Thị, đại thiếu gia thì không lo, tôi đoán hiện giờ người đang làm
loạn là nhị thiếu gia chăng?”

“Anh đoán đúng.”

“Tay nhị thiếu gia đó, về bản chất mà nói là một kẻ nhu nhược. Sự nhu
nhược của loại người này được che giấu rất kĩ, dùng sự gian xảo để làm vỏ
bọc, lần trước chuyện hắn chơi bời thiếu nữ vị thành niên bị đưa lên báo
cũng chẳng tạo ra scandal lớn, tôi đoán là do ông già họ Diệp kia trấn áp
đúng không?”

“Ưu thế của hắn chính là có một ông bố tốt.”

“Ông bố tốt.” Mục Dục Vũ cười mỉa mai. “Đúng là khiến người khác ghen
tị, anh nói xem đối phó với loại trẻ con được bố nuông chiều hư hỏng này
thì chúng ta phải làm sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.