KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 128

“Không, cô ấy là người phụ nữ rất biết cách sống.” Diêu Căn Giang nói.
“Chúng tôi sống rất ổn.”

“Tôi nghĩ thực ra anh đang ngầm nhắc tôi phát tiền thưởng?”

“Thế thì tôi cảm ơn anh trước nhé.” Ánh mắt Diêu Căn Giang thoáng ý cười.

Mục Dục Vũ lắc đầu cười, bỗng nghĩ ra một việc, do dự thoáng chốc rồi hỏi:
“Nhà anh bình thường thì ai nấu cơm?”

“Tôi muốn bảo người giúp việc nấu, nhưng vợ tôi cứ đòi tự làm.”

“Vợ anh nấu rất ngon à?”

“Ngon cái gì.” Ý cười trong mắt Diêu Căn Giang càng rõ. “Cô ấy vừa đoảng
vừa thiếu kiên nhẫn, món ăn nấu ra chỉ miễn cưỡng ăn được thôi, nhưng tôi
cũng quen rồi, cô ấy có thể nấu nướng cũng là biểu hiện của sức khỏe đã
chuyển biến tốt.”

“Tại sao?” Mục Dục Vũ cân nhắc từ ngữ, hỏi: “Anh quen ăn đồ khó nuốt
được à?”

“Vì đó là món mà cô ấy nấu riêng cho tôi.” Diêu Căn Giang thấy lạ, nhưng
vẫn trả lời thành thật. “Chỉ vì một mình tôi thôi, nếu ăn ở nơi khác tôi chẳng
bao giờ nhận được tâm ý đó.”

Mục Dục Vũ trầm tư, hồi lâu sau mới khoát tay. “Anh về trước đi, tôi mệt
rồi.”

Diêu Căn Giang cáo từ anh ra về. Ngay sau đó, trợ lý Lâm vội vã chạy vào
báo cáo: “Tiên sinh, phu nhân chạy vào phòng bệnh của mẹ ngài!”

Mục Dục Vũ hơi sửng sốt, giận dữ hỏi: “Sao không chặn lại?”

“Không ai ngờ phu nhân lại làm thế, thím Dư nói hôm nay phu nhân đỡ hơn
trước, trông tinh thần khá ổn, thậm chí còn xuống lầu đàn piano, bỗng dưng
nói muốn đi ra ngoài mua đồ, ngài cũng không dặn là không cho phu nhân đi
ra ngoài, nên tài xế đã đưa phu nhân đến khu bách hóa. Ai ngờ phu nhân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.