KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 129

xuống xe rồi chạy mất, bắt taxi đến thẳng bệnh viện, lúc chúng tôi phát hiện
ra thì phu nhân đã làm ầm lên ở trước cửa phòng bệnh rồi...”

Sắc mặt Mục Dục Vũ tái xanh, chửi khẽ một câu rồi nói: “Đưa tôi sang đó.”

Trợ lý Lâm không dám phản đối, vội gọi hai vệ sĩ vào giúp Mục Dục Vũ lên
xe lăn, rồi đẩy anh ra khỏi phòng.

Y tá định ngăn lại nhưng Mục Dục Vũ đã ra hiệu cho trợ lý Lâm đuổi đi.

Đoàn người ra khỏi thang máy, đẩy anh thẳng qua đại sảnh, khi đến cửa thì
xe đã chờ sẵn. Mục Dục Vũ được dìu vào xe, anh vừa ngồi vững liền dặn tài
xế lái thật nhanh đến bệnh viện ung bướu nơi Mục Giác đang nằm điều trị.

Ngồi trong xe, trợ lý Lâm lảm nhảm: “Tiên sinh, ngài đừng lo, Mục lão phu
nhân minh mẫn như thế, bà sẽ không bị những lời của phu nhân làm tức giận
đâu...”

“Tôi không sợ dì giận, mà là sợ dì lo cho tôi, ngay cả chuyện tôi nằm viện
cũng không dám nói cho bà biết.” Mục Dục Vũ trầm ngâm. “Bà đã ung thư
giai đoạn ba rồi, còn không để bà yên, Diệp Chỉ Lan, mẹ kiếp, cô thật khốn
nạn!”

Trợ lý Lâm không dám nói tiếp.

Mục Dục Vũ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói với trợ lý Lâm:
“Cậu gọi thêm mấy người nữa tới, nếu cần thì đánh ngất Diệp Chỉ Lan rồi
khiêng ra cũng được.”

“Ngài yên tâm, tôi đã bảo người tới đó rồi ạ.”

“Còn một việc...” Mục Dục Vũ mở mắt, nói: “Cậu giúp tôi tìm một quán mì
nhỏ ở mặt tiền khu phố cũ, tốt nhất là phía sau quán có thể ở được, đơn giản
chút cũng không sao, tìm thấy rồi hãy tiết lộ tin này cho Tôn Phúc Quân,
báo với anh ta rằng nơi này có thể thuê bằng một nửa giá tiền trong thành
phố, không, hai phần ba.”

Trợ lý Lâm kinh ngạc nhìn anh, gật đầu đáp: “Tôi đã rõ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.