KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 138

đã nuôi dưỡng ra thứ gì? Anh căn bản chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, anh chính
là một thằng khốn, ma quỷ, khốn nạn...”

“Phu nhân, xin cô đừng nói nữa, đây là nơi công cộng, người qua kẻ lại, cô
làm tiên sinh mất mặt quá...” Trợ lý Lâm đứng cạnh khẽ khuyên nhủ.

“Tệ quá, có thể cô ta lại mất kiểm soát rồi.” Mục Dục Vũ cuống quýt nói với
Mục Giác: “Con bảo bác sĩ đến xử lý được không ạ? Dì ơi, ai mà không biết
Mục lão phu nhân đang ở đây, con sợ...”

“Được, con cứ tìm bác sĩ đi đã.” Mục Giác cũng vô thức gật đầu.

Mục Dục Vũ quay lại, nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với trợ lý Lâm, trợ lý
Lâm lập tức gọi người chăm bệnh và bảo vệ bên ngoài vào, mấy người ùn
ùn kéo đến, khiêng Diệp Chỉ Lan lên đưa ra khỏi phòng bệnh, sau đó bác sĩ
đến tiêm thuốc an thần cho cô ta. Rồi không đến năm phút, thím Dư chịu
trách nhiệm trông chừng Diệp Chỉ Lan dẫn theo mấy người nữa chạy đến,
tống Diệp Chỉ Lan vào trong xe rồi đưa về nhà.

Từ đầu chí cuối, Mục Dục Vũ đều đứng bên ngoài cửa lạnh nhạt quan sát.
Anh nghĩ bước đi này của Diệp Chỉ Lan thực sự không sai, trên thế gian này,
điều duy nhất anh để ý chính là tâm trạng của mẹ nuôi. Anh có thể đê tiện vô
liêm sỉ, nhưng không thể để mẹ nuôi đau lòng.

Tiếc rằng Diệp Chỉ Lan luôn xem thường mẹ nuôi anh, chưa từng vun đắp
mối quan hệ với bà, cơ sự đến nước này thì Mục Giác tất nhiên không thể
nào tin cô ta mà không tin anh.

Mục Dục Vũ hơi mỉm cười, định đổi sang vẻ mặt đau khổ để vào trong báo
cáo sự việc qua loa với mẹ nuôi, thì bỗng nhiên anh trông thấy hai người
đứng cách đó không xa, một nam một nữ, đều là những người anh vô cùng
quen thuộc.

Là Nghê Xuân Yến và em trai bảo bối của cô.

Không biết họ đã đứng đó được bao lâu, đã xem được vở kịch náo loạn ngày
hôm nay được bao lâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.