KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 140

Chương 17

Mục Dục Vũ bất giác ưỡn thẳng lưng, gương mặt trở nên nghiêm khắc.

Anh sẽ có hành vi vô thức như thế mỗi khi trong lòng anh chưa chuẩn bị sẵn
sàng nhưng lại phải đi đánh một trận chiến, lúc đó anh sẽ càng tỏ ra khí thế
hừng hực như thể anh đã giành chắc phần thắng trong tay. Ưu thế về tâm lý
này khiến anh ít khi chịu thiệt thòi trước đốỉ thủ kinh doanh, cũng có lợi thế
hơn trong hội nghị cổ đông.

Nhưng bây giờ Nghê Xuân Yến chỉ nhìn anh, từ từ nhắm mắt lại như thể
đang thở dài, sau đó nhìn đi nơi khác, cúi xuống đặt tay lên vai cậu ngốc kia,
nói gì đó rồi hai người cùng lẳng lặng quay đi, rời khỏi nơi này.

Ngay cả tiếng chào hỏi cũng không có.

Sao lại không chào hỏi gì?

Trong tích tắc, một cảm xúc mạnh mẽ nào đó như thoát ra khỏi sự không
chế, nhanh chóng lan khắp cơ thể Mục Dục Vũ. Phải vài giây sau, anh mới ý
thức được rằng anh đang giận dữ, anh đang nhìn theo bóng lưng gầy guộc
của cô gái kia và giận dữ. Sự tức giận đó không cần thiết, cũng không có ý
nghĩa, nhưng nó lại rất mãnh liệt, giống như một người luôn đòi hỏi sự hoàn
hảo và không thể chịu được bất kỳ sai sót nào dù là nhỏ nhất. Vậy là trước
khi nghĩ ra nguyên nhân, Mục Dục Vũ đã cất tiếng gọi họ lại, giọng anh vô
cùng bất mãn, bực bội nhưng còn có cả sự cuống quýt: “Nghê Xuân Yến, cô
đứng lại đó.”

Nghê Xuân Yến dừng bước, cô kinh ngạc quay lại, cậu em ngốc của cô cũng
tỏ ra sững sờ. Hai người mở to mắt nhìn anh, như loài vật nhỏ bị dọa đến
hoảng sợ.

Có gì đáng sợ đâu? Mục Dục Vũ cau mày phẫn nộ vì bản thân tự dưng lại
gọi hai kẻ phiền phức kia. Anh không nghĩ ngợi gì, cứng nhắc hỏi họ: “Hai
người đến đây làm gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.