KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 145

“Không ngờ, mẹ con... dì lại khuyên bà ly dị.”

“Lấy một người đàn ông cực kỳ ích kỷ, một cuộc hôn nhân khô khốc vô vị,
dâng hiến và hy sinh mình vô hạn, mẹ con đã bi cỗ máy mang tên “gia đình”
chèn ép đến giọt máu cuốỉ cùng và gục ngã, chuyện này gần như có thể nhìn
thấy trước.” Mục Giác khàn giọng bảo: “Nhưng chị ấy không dám có suy
nghĩ đó, ở thời đại của bọn dì, ly dị là chuyện động trời. Xã hội rất kỳ thị
người phụ nữ ly hôn, không hề khoan dung với họ, và mẹ con đã bị hành hạ
đến mức gục ngã, con có hiểu không? Không có dũng khí thoát khỏi hôn
nhân, chị ấy không thể bứt ra khỏi nó.”

“Nên bà đã bị hôn nhân nuốt chửng.”

Mục Giác trầm tư, sau đó gật đầu. “Đúng vậy.”

“Dì lo con cũng sẽ bị nuốt chửng như thế?” Mục Dục Vũ cười. “Dì yên tâm,
con đủ kiên định và mạnh mẽ...”

“Dì không biết.” Mục Giác lắc đầu, nói: “Dì không biết con có đủ kiên định
và mạnh mẽ hay không, dì chỉ biết con người có quyền sinh tồn, có quyền
theo đuổi hạnh phúc. Trước đây những chuyện này phải đổ mồ hôi máu thịt
mới có thể giành được, nhưng bây giờ chuyện đó quá dễ dàng, luật pháp cho
phép, xã hội đồng ý, nhưng ngược lại con người lại phớt lờ nó. Tiểu Vũ, con
có thực sự biết con có quyền theo đuổi hạnh phúc hay không?”

“Con...” Mục Dục Vũ trầm ngâm rồi gật đầu, nói: “Đương nhiên là con
biết.”

“Thế thì tốt.” Mục Giác cúi xuống ăn hết canh rồi khẽ nói: “Dì chưa từng
can thiệp vào quyết định của con, bảo con ly hôn cũng chỉ là một ý kiến,
nhưng dì mong con sống tốt, ly dị người phụ nữ kia, buông cô ta ra thì cả hai
đứa đều tự do hơn.”

Mục Dục Vũ mỉm cười, đáp: “Dì yên tâm, con chỉ đang chờ thời cơ.”

“Mong là không quá lâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.