KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 154

Nghê Xuân Yến cười nói: “Không, em nghi ngờ gì đâu, nhưng nếu hai đứa
nó xa lạ với nhau thì sao?”

“Thế thì ngày ngày cô thì thầm vào tai thằng bé rằng cậu của con rất thảm,
bây giờ sợ bùn đất tới chết khiếp, nói đến khi nó tự thấy hổ thẹn thì thôi.”

“Thế cũng được sao?”

Mục Dục Vũ chẳng buồn đếm xỉa, cúi xuống lấy một tờ báo lên xem, lát sau
anh nhận ra Nghê Xuân Yến sán lại gần, dựa vào anh, ôm cánh tay anh, rồi
thở ra vẻ hài lòng.

Mục Dục Vũ định đẩy cô ra nhưng bỗng dưng lại muốn hưởng thụ cảm giác
được ai đó dựa dẫm. Đặc biệt là cơ thể cô mềm mại thơm mát, nhiệt độ cơ
thể lan sang anh, bỗng thấy ấm áp khó tả. Anh ho một tiếng vờ như không
chú ý, cau mày nói: “Sao cứ phải dựa dẫm thế, ngồi thẳng lên.”

“Không mà.” Nghê Xuân Yến dựa hẳn vào người anh, cười hì hì, nói: “Ông
xã, em nhận ra anh tốt nhất trên đời.”

Tất nhiên! Mục Dục Vũ nhướn mày.

“Anh chưa từng chê bai Tiểu Siêu, chỉ điều này thôi cũng đủ để em biết
người đàn ông của em là người tốt nhất thế gian này.”

“Tôi chưa từng chê bai?”

“Chưa hề.” Nghê Xuân Yến cười tươi như hoa xuân. “Ban đầu khi kết hôn,
anh nói có phải là không nuôi nổi nó đâu, sợ gì chứ, thêm một đôi đũa mà
thôi. Bao năm nay em vẫn nhớ.”

Câu này giống những lời anh có thể nói được. Mục Dục Vũ gật gù.

“Anh còn nói, người đàn ông không có bản lĩnh mới sợ gia đình có gánh
nặng, anh còn nói nếu Mục Dục Vũ anh cũng tệ đên mức đó thì thà đừng
sống nữa còn hơn.”

Mục Dục Vũ trầm tư.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.