lên cao, lòng anh bỗng có một nỗi đau khôn xiết, như thể một phần cơ thể bị
cắt rời, trong quá trình đó máu vẫn không ngừng tuôn rơi.
Nhưng chẳng phải chính vì vậy, chính vì không ngừng cắt bỏ những phần
không cần thiết trong cơ thể, mà con người mới có thể tiến thẳng về phía
trước hay sao?
Nhưng tại sao hình bóng người phụ nữ đứng giữa đường đó mãi không xua
đi được? Nó như một con dao phẫu thuật, cắt thẳng vào trong tim, ép anh
phải ý thức được rằng có rất nhiều thứ đã bị cắt bỏ không thành công.
Chẳng hạn như anh luôn nhớ đến nụ cười rạng rỡ của thiếu nữ mười sáu
tuổi, trong thời thanh xuân ngắn ngủi nhưng đẹp đẽ nhất của một người con
gái, cô đã từng là một đóa hoa nở rộ trước mặt anh, vẻ đẹp đó chỉ cần nhìn
một lần thì cả đời không thể nào quên được.
Chẳng hạn như anh luôn nhớ hình ảnh người phụ nữ ba mươi tuổi đạp xe ba
bánh đi ngang qua anh, cô rất gầy guộc, mong manh, toàn thân toát ra vẻ
mệt mỏi, nhọc nhằn vì gánh nặng cuộc sống. Nhưng khi cô nói với em trai
“em trai của Nghê Xuân Yến làm sao ngốc được” thì lại rất mạnh mẽ, quả
quyết, dáng vẻ đó thật khiến người ta phải xem trọng.
Trong tiếng đàn, Mục Dục Vũ nhắm mắt lại. Anh nhớ lại cảnh Nghê Xuân
Yến chạy về phía Tôn Phúc Quân ban nãy. Khi đó, cô như thể muốn khóc,
nhưng lại không kìm nén được nụ cười. Chỉ khi cười, vẻ sầu khổ của cô mới
tan biến, và người ta lại được trông thấy hình ảnh của một thiếu nữ mười sáu
tuổi, rực rỡ như hoa xuân.
Lúc đó... đối tượng khiến cô cười và chạy lại chính là anh.
“Ông xã, em nói anh nghe nhé, cho dù chúng ta chia cách mười mấy năm,
cũng chỉ có anh không nhận ra em, không có chuyện em không nhận ra anh,
hiểu chưa, đừng có hỏi em vì sao, thế thì em nói anh biết, vì em đây cả đời
chỉ có chút ham muốn, chính là muốn cưỡng ép anh, chiếm hữu anh, để anh
cưới em, để trong mắt anh chỉ có em, để trong mười mét vuông của anh chỉ
có thể chứa một mình em đây, hồ ly tinh khác đều phải cút hết.”