KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 168

Nghê Xuân Yến trong giấc mơ kỳ quái đó cười rạng rỡ, nói với anh như thế.

Mục Dục Vũ há miệng, môi anh run bần bật, khàn giọng bảo: “Nói lại lần
nữa đi.”

“Tai anh bị điếc hả? Không được, không được.” Nghê Xuân Yến đỏ mặt.
“Lời ngọt ngào tình cảm chỉ nói một lần, anh không nghe thì thôi.”

“Nữa.” Anh cố gắng kìm nén để giọng mình không run rẩy: “Nói lại lần
nữa.”

“Thật là... vợ chồng già rồi còn đòi người ta sến súa, được được, nghe đây!”
Nghê Xuân Yến hắng giọng, cười hí hí nói: “Cho dù chúng ta chia cách
mười mấy năm, cũng chỉ có anh không nhận ra em, không có chuyện em
không nhận ra anh, hiểu chưa, đừng có hỏi em vì sao, thế thì em nói anh
biết, vì em đây cả đời chỉ có chút ham muốn, chính là muốn cưỡng ép anh,
chiếm hữu anh, để anh cưới em, để trong mắt anh chỉ có em, để trong mười
mét vuông của anh chỉ có thể chứa một mình em đây, hồ ly tinh khác đều cút
hết. Hài lòng chưa?”

“Tại sao?”

“Chuyện này thì có gì mà tại sao?” Nghê Xuân Yến lườm anh, giơ ngón tay
ra xỉa vào đầu anh. “Vì em yêu anh mà, ông xã ngốc.”

“Mục Dục Vũ, em yêu anh.” Thiếu nữ mười sáu tuổi ấy, người phụ nữ ba
mươi tuổi này, họ đang nhìn anh đầy dịu dàng, nói với anh: “Em yêu anh.”

“Yêu đến nhường nào?” Anh truy hỏi như một thằng ngốc.

“Giống như mùa đông thích ăn khoai lang nướng, mùa hè thích ăn dưa hấu
mát lạnh vậy.” Nghê Xuân Yến cười khanh khách. “Giống như Phi Phi thích
ăn cánh gà, Tiểu Siêu thích chơi bắn bi.”

“Tiên sinh, tiên sinh, đến rồi.”

Mục Dục Vũ choàng tỉnh, anh mở mắt ra, ngoài cửa xe là kiến trúc hậu hiện
đại của biệt thự nhà họ Mục, trời đã tối dần, trong nhà đèn đuốc sáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.