KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 170

Chương 21

Anh là Mục tiên sinh.

Nên anh cần làm những việc Mục tiên sinh phải làm.

Khoảnh khắc Mục Dục Vũ bước ra khỏi xe, anh đã đanh mặt lại như một
thói quen, anh cần những người xung quanh khiếp sợ, không ai có thể tỏ ra
thiếu tôn trọng anh.

Không ai biết người đàn ông ba mươi tuổi có thần sắc uy nghiêm, ít nói ít
cười này, chỉ vừa nãy thôi còn không kiềm chế được mà nghĩ tới bóng dáng
của một thiếu nữ mười sáu tuổi, trong giấc mơ anh lại cùng cô gái ấy nói lời
tình cảm, họ sống một cuộc sống bình thường mà chính anh cũng không thể
tưởng tượng được, mà cho dù có tưởng tượng thì e rằng cũng không chấp
nhận nổi.

Vị Mục tiên sinh này lúc nào cũng mặc âu phục thẳng thớm, anh không cho
phép có bất kỳ vết nhăn nào dù là nhỏ nhất. Anh khoác lên bộ trang phục
tượng trưng cho quyền thế, mỗi bước đều thẳng lưng, nếu không cần nói
thì sẽ ra dấu tay và dùng ánh mắt để chỉ huy đám nhân viên làm những việc
thích hợp.

Trước khi bước vào cổng chính, Mục Dục Vũ bỗng trông thấy bóng anh
phản chiếu qua tấm cửa kính, vóc dáng cao ráo, khí chất nổi bật, mỗi một
chi tiết đều hoàn mỹ, toát ra dáng vẻ của một người đàn ông thành đạt. Cả
người anh, như anh mong muốn, đã giống như một tượng đài vậy.

Anh trở thành biểu tượng của chính mình.

Trong biểu tượng đó, hình tượng Mục tiên sinh vô cùng chói sáng, che đậy
mọi thứ, đến nỗi nếu nhìn vào đó thì anh không thể nào tìm ra người đàn
ông bình thường tên Mục Dục Vũ trong giấc mơ quái quỷ kia, cho dù chỉ là
một dấu vết nhỏ nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.