KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 172

có thể xảy ra. Mục Dục Vũ mỉa mai nghĩ, có lẽ bà vẫn còn sự nhiệt tình đặc
trưng của phụ nữ ở độ tuổi đó, vô thức muốn tác hợp cho đôi vợ chồng trẻ
sắp ly dị, nhưng điều đó là tuyệt đối không thể.

“Ngày mai Tôn Phúc Quân có thế sẽ đến dọn đồ của anh ta đi.” Mục Dục
Vũ lạnh lùng nói: “Thím hãy quan tâm anh ta một chút, đừng để anh ta nghĩ
tôi hà khắc, bạc đãi.”

Thím Dư sửng sốt, lập tức hiểu ra Mục Dục Vũ đang gián tiếp cảnh cáo bà,
nên vội vã gật đầu. “Vâng, thưa tiên sinh.”

“Tôi mệt rồi, bảo nhà bếp làm chút gì cho tôi ăn, đem đến phòng tôi.”

Thím Dư không dám nói thêm, cúi đầu. “Vâng.”

Mục Dục Vũ vào phòng tắm rửa, thay đồ xong thì bên ngoài có tiếng gõ cửa,
anh nói to: “Vào đi.”

Cửa bị đẩy ra, người vào chính là Diệp Chỉ Lan.

Cô ta bê mâm, trên mâm bày những món ăn bổ dưỡng mà dạo này Mục Dục
Vũ hay ăn, cố gắng mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Dục Vũ, em... em mang thức
ăn khuya cho anh.”

Sắc mặt Mục Dục Vũ sa sầm xuống, hồi lâu không nói gì. Diệp Chỉ Lan bị
anh nhìn đến mức không bưng nổi mâm cơm, tay run rẩy, đầu càng lúc càng
cúi thấp.

“Để ở đó, cô đi được rồi.” Mục Dục Vũ nói.

Diệp Chỉ Lan đặt thức ăn lên bàn, quay lại cười ninh nọt, nói: “À... anh...
tranh thủ ăn lúc nóng nhé.”

Mục Dục Vũ ngồi xuống, tiện tay cầm quyển sách lên đọc, mặc kệ cô ta,
xem được một lúc, anh ngẩng lên, nhận ra Diệp Chỉ Lan vẫn đứng đó.

Mục Dục Vũ liếc nhìn cô ta, rồi lại quay về quyển sách, vẫn không nói gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.