KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 171

Thực ra, người đàn ông đó không phải là không thể tồn tại. Nếu như vào
một thời khắc nào đó trong quá khứ, anh lựa chọn làm một việc khác thì vận
mệnh của anh không chừng đã khác hẳn bây giờ.

Mục Dục Vũ bần thần đứng đó, nhìn bóng mình. Anh bất động nên những
người xung quanh cũng không dám nhúc nhích. Họ quay ra nhìn nhau
nhưng chẳng ai dám bước lên để phá tan sự trầm tư của anh. Đến khi không
nhẫn nại được nữa, thím Dư quản gia mới ho khẽ một tiếng, rồi bước lên nói
với anh: “Tiên sinh, hoan nghênh ngài trở về.”

Mục Dục Vũ định thần lại, quay sang gật đầu rồi sải bước vào nhà. Thím Dư
đi nhanh theo, nói: “Tiên sinh, ngài nhìn xem, phu nhân cũng ra đón ngài về,
ngài...”

Mục Dục Vũ dừng bước, quay sang nhìn về phía đám người kia, quả nhiên
trông thấy Diệp Chỉ Lan đứng đó, thấy anh nhìn sang thì lập tức nặn ra một
nụ cười đáng thương.

Mục Dục Vũ tưởng anh nhìn lầm, nên nhìn lại, vẫn đúng là Diệp Chỉ Lan.

Cô ta bất ngờ mặc một bộ đầm màu hồng và xám, bên ngoài khoác áo len
màu vàng, tóc chải rất gọn gàng, gương mặt chắc cũng đã trang điểm nên
trông không còn vẻ tiều tụy và mệt mỏi như mấy hôm trước.

Mục Dục Vũ nhếch môi, lập tức quay đi, tiếp tục bước vào trong như không
nhìn thấy.

“Tiên sinh, tiên...” Thím Dư đuổi theo anh.

Mục Dục Vũ bất thần dừng lại. Thím Dư giật bắn mình, nhìn ánh mắt lạnh
lùng của anh mới biết bà đã vượt quá giới hạn.

Mục Dục Vũ nhìn người phụ nữ trung niên đó, bà quán xuyến công việc rất
tốt, làm việc có trách nhiệm, lại không nhiều lời, đây cũng là nguyên nhân
quan trọng để Mục Dục Vũ chọn bà làm quản gia cho anh. Nhưng dù sao bà
vẫn là một người phụ nữ, lòng dạ không đủ cứng rắn, lại thêm mỗi ngày đều
ở cạnh Diệp Chỉ Lan nên chuyện lâu dần quên mất bổn phận của mình cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.