KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 173

Sự im lặng càng lúc càng ngột ngạt, hơi thở của Diệp Chỉ Lan hình như
cũng gấp gáp hơn, lại năm phút nữa trôi qua, cuối cùng cô ta không chịu
được nữa, nói: “Em... em có việc muốn bàn với anh.”

“Ừ.” Mục Dục Vũ lật một trang sách.

“Anh có thể... tha cho anh hai em?”

Mục Dục Vũ không ngước lên, nói: “Việc này tôi không làm nổi.”

“Đừng như thế, Dục Vũ, em không đến đây để cãi nhau với anh.” Giọng
Diệp Chỉ Lan tỏ ra nhẫn nại.

Mục Dục Vũ hơi mỉm cười, gấp sách lại, ngước lên nói: “Cô cứ gọi tôi cả họ
lẫn tên thì nghe quen hơn, Diệp Chỉ Lan, ở đây chỉ có hai ta, chứng ta đừng
tỏ vẻ tương kính như tân nữa được không?”

Diệp Chỉ Lan hít một hơi, kìm nén. “Được, tối nay tôi thành tâm thành ý xin
lỗi anh, Dục Vũ, chuyện trước đây đều do tôi không đúng, là tôi sai, tôi
khiến anh mất mặt, tôi đáng chết, anh có gì bất mãn cứ nhằm vào tôi đây,
cho dù anh vu khống tôi bị tâm thần thì tôi cũng chấp nhận, nhưng anh có
thể nào bỏ qua cho anh hai không, anh ấy không có lỗi với anh...”

“Nếu tôi cần cô đồng ý ly hôn thì sao?” Mục Dục Vũ lặng lẽ hỏi. “Từ bỏ phí
trợ cấp, từ bỏ quyền chia tài sản, ra đi với hai bàn tay trắng, cô có đồng ý
không?”

Diệp Chỉ Lan trợn trừng mắt, buột miệng nói ngay: “Không thể nào!”

Mục Dục Vũ nhướn mày, gật gù. “Tôi đoán cô sẽ nói thế cũng đúng, không
chừng cô có thể lấy được một nửa từ tôi, đáng giá hơn anh hai của cô
nhiều!”

Diệp Chỉ Lan đỏ bừng mặt, nghiến răng. “Anh có ngày hôm nay cũng là dựa
vào Diệp gia chúng tôi...”

“Cô nghĩ tôi sẽ cảm kích cô?” Mục Dục Vũ cười, hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.