KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 175

Anh quay về bàn, ngồi xuống chậm rãi ăn từng miếng hết sạch thức ăn Diệp
Chỉ Lan bụng vào, lúc ăn anh bình tĩnh nghĩ, tay nghề của đầu bếp trong nhà
càng ngày càng kém, một bát canh ngon thế này mà lại để cho vị thuốc lấn
át hết cả những vị khác.

Ăn xong, Mục Dục Vũ bấm chuông bảo người làm mang thuốc và nước đến,
uống xong anh lại đọc sách ba mươi phút nữa rồi mới cởi quần áo, lên
giường ngủ.

Nằm trên chiếc giường lớn sang trọng của mình, Mục Dục Vũ cảm thấy mệt
mỏi, anh nghĩ sức khỏe của anh đúng là đã tồi lắm rồi, nếu không thì vì sao
chỉ nói vài câu với Diệp Chỉ Lan mà đã cảm thấy mệt mỏi đến thế?

Thực ra cô ta nói đúng, trước kia cô ta không hề đáng ghét đến thế.

Nhưng sao về sau lại thành ra thế này?

Mục Dục Vũ nhớ lại năm đó, khi nghe tin cô ta đang bao nuôi một anh
chàng học âm nhạc, ngoài cảm giác mất mặt ra thì anh thậm chí còn chưa
từng thấy phẫn nộ hoặc bị sỉ nhục, như thể đó là người phụ nữ chẳng liên
quan tới anh, mọi giá trị tồn tại của cô ta chỉ ở bốn chữ “còn sử dụng được”
mà thôi.

Đó chính là hôn nhân của anh. Một trò hề được tạo ra với một người xa lạ,
nhưng lúc này đây, anh chợt cảm thấy cười không nổi.

Anh sực nhớ tới giấc mơ kỳ quái kia, anh nghĩ thế thì tối nay đi, để tôi bước
vào cơn mơ đó, làm một Mục Dục Vũ khác, chỉ tối nay, một lần là đủ rồi.

Vì trong giấc mơ kia, anh là một người chồng bình thường của một người vợ
bình thường, anh có một gia đình bình thường và một đứa con bình thường,
hai chữ “bình thường” đó bỗng trở nên nặng nề khôn cùng.

“Bố ơi...” Tiếng trẻ con lanh lảnh như chuông ngân vang lên.

Mục Dục Vũ lập tức mở mắt ngồi dậy, anh tham lam ngắm nhìn đứa bé đó,
tóc thằng bé đen như mun, khóe miệng, gò má có vết bầm xanh lạ, quần áo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.