KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 176

bị xé rách, trên đó toàn bùn đất nhơ nhớp. Anh lại nhìn xuống dưới thì thấy
nó chỉ mang một chiếc giày, chân kia đi đất để lộ bàn chân nhỏ trắng trẻo
nhưng bây giờ đã bẩn thỉu lấm lem. Dưới ánh mắt đe dọa của anh, nó sợ hãi
cựa quậy ngón chân.

E-book được làm bởi fan.page ngôn tình miễn phí

Xem ra nó mới đánh nhau xong.

“Bố...” Thằng bé thấp thỏm nhìn anh, tay giấu sau lưng, ấp úng nói: “Bố,
Phi Phi, vẫn chưa ngoan... con... con bị ngã...”

Mục Dục Vũ nhìn nó, không nói gì.

“Con con... không đánh nhau...” Phi Phi hễ căng thẳng là tự động khai ra, nó
đỏ bừng mặt, đôi mắt đen bất an, sợ hãi nhìn anh.

“Lại đây!” Mục Dục Vũ ngớ ra rồi vẫy tay gọi nó.

Thằng bé chần chừ không dám bước tới. Mục Dục Vũ quát khẽ: “Lại đây có
nghe không?” Phi Phi không dám cãi, chậm chạp đến trước mặt anh.

“Giơ tay ra!”

Nó cuống lên, mắt rưng rưng, nói to: “Con không dám nữa bố ơi, lần sau
con không dám nữa!”

“Bảo con giơ tay ra!” Mục Dục Vũ nóng nảy kéo tay nó, lúc kéo anh nghe
thấy thằng bé khẽ rên lên vì đau đớn. Mục Dục Vũ cúi xuống xắn tay áo của
nó lên xem, trên cánh tay sưng đỏ một mảng.

Anh thử nắn bóp, thằng bé khóc thành tiếng, kêu la: “Đau...”

“Bố tưởng con không biết đau chứ.” Mục Dục Vũ bực bội tiếp tục nắn
xương, đoán chắc là không bị thương đến xương mới buông thằng bé ra, hỏi:
“Đánh nhau hả?”

Thằng bé nhệch miệng, vừa khóc vừa nói: “Lần sau con không dám nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.