KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 165

“Anh nói gì?” Mục Dục Vũ bỗng cao giọng, sắc bén hỏi. “Có gan thì nói lại
xem.”

“Xin lỗi, tiên sinh, tôi biết tôi đã gây họa, tôi không xứng đáng, nhưng...”
Tôn Phúc Quân ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, nói to: “Chuyện ngày
hôm nay, tôi không hối hận.”

Mục Dục Vũ nhìn anh ta chằm chằm, sau đó gật đầu. “Rất tốt, rất giỏi, tiếc
rằng anh không có não.”

Anh quay đi, không thèm đếm xỉa đến Tôn Phúc Quân, lạnh lùng nói với trợ
lý Lâm: “Thông báo phòng tài vụ kết toán cho Tôn tiên sinh, thêm một
tháng tiền lương, từ hôm nay trở đi anh ta không liên quan gì đến chúng ta,
từ ngày mai anh tìm người khác thay thế vị trí của anh ta cho tôi, lần này anh
phải để ý kĩ, tôi hy vọng tuyển được người thật sự biết làm công việc này!”

Nói xong, anh mở cửa xe rồi ngồi vào, đóng “rầm” một tiếng, nói với tài xế:
“Đi!”

“Thưa ngài, đi đâu ạ?”

Mục Dục Vũ ngẩn ngơ, phải rồi, đi đâu đây, anh hơi trầm ngâm rồi khàn
giọng bảo: “Về nhà.”

“Vâng.”

Chiếc xe khởi động trong nháy mắt, lúc này ngoài cửa bỗng vang lên tiếng
gõ cộc cộc, Mục Dục Vũ quay sang, nhìn thấy Nghê Xuân Yến đang cuống
quýt gõ cửa kính, miệng thì nói gì đó.

Không cần nghe cũng biết, chắc chắn là cô muốn cầu xin thay cho Tôn Phúc
Quân.

Cầu xin? Nhưng cô dựa vào đâu?

Mục Dục Vũ càng bực bội, lạnh lùng nói: “Mặc kệ cô ta, đi mau.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.